Bản nhạc Rumba vừa chấm đứt, từng cặp nam nữ lần lượt rời nhau trở về bàn, một vài kẻ còn luyến tiếc dứng lại tại chổ, chờ nhảy diệu Cha Cha kế tiếp.
Không khí vũ trường vào đêm cuối tuần thật vui nhộn, khách chơi đông nghẹt, tiếng người cười nói, tiếng chào hỏi hòa lẫn cùng tiếng kèn, tiếng trống, tạo nên cái không khí đặc biệt của chốn ăn chơi về đêm.
Khi Tuấn bước vào, mọi con mắt đều đổ dồn về phía chàng, một vài người đang nói dở câu chuyện cũng ngưng lại nhìn, tiếng ốn ào dột nhiên dịu xuống.
Tuấn thản nhiên, thông thả đi thẳng lại chiếc bàn trải khăn trắng dành sẩn cho chàng, mấy đứa dệ tử đi theo lật đật kéo ghếmời Tuấn ngồi.
Người hầu bàn đứng khép nép sau lưng chờ đợi, Tuấn nói mà không cần nhìn lại.
- Ê ...Như cũ ...
Người hầu bàn quay đi, hắn đã biết cái món "như cũ" là món gì rồi nên không cần hỏi thêm.
Đã hơn sáu tháng nay gần như tuần nào Tuấn cũng đến vài lần, đặc biệt là cứ mỗi đêm thứ bảy, chủ nhân cũng phải dành riêng cho chàng một bàn đặc biệt ở hàng đầu, đối diện với sân khấu, và cái món duy nhất mà hắn vẫn mang đến cho Tuấn là chia "Martel" cổ lùn.
Tuấn không phải là loại dân giang hồ anh chị dù là lúc nào cũng có đàn em bên cạnh. Thật sự, Tuấn chỉ là một loại công tử con nhà giàu ăn chơi phóng khoáng mà được mọi người biết tới và nể nang.
Gia đình chàng ở tận Bạc Liêu, ông bà Chín cha mẹ Tuấn là một loại đại điền chủ có ruộng đồng cò bay thẳng cánh. Tuấn là con trai duy nhất nên bao nhiêu tình thương gia đình dồn hết cho chàng. Ông bà Chính cho Tuấn lên Sài Gòn ăn học. Ban đầu chàng cũng cố gắng, nhưng rồi việc ăn học không bằng người, Tuấn bèn đổi ra ... ăn chơi. Tiền bạc dư thừa, Tuấn ăn xài như một vương tôn công tử, ném tiền qua cửa sổ. Dưới tay chàng lúc nào cũng có đám đàn em theo để hầu hạ và phục vụ, nhờ vậy mà chỉ trong thời gian ngắn, Tuấn đã nổi bật trong số những dân chơi thượng lưu ở đất SàiGòn hoa lệ.
Kiều Loan từ ngoài vừa bước vào cửa thì bà Thanh dã hối hả chạy tới nắm tay nói:
- Nhanh nhanh lên rồi ra hát, cậu Tuấn chờ nảy giờ kìa.
Loan vẫn thả từng bước khoan thai đi thẳng vô... Toilet, nàng cần xem sơ qua lại nhan sắc trước khi lên hát, dù là dã trang diểm kỹ lưởng từ nhà.
Bà Thanh kiên nhẩn đứng chờ, Loan vừa bước ra bà dã lật dật lên sân khấu giới thiệu ngay.
- Tiếp tục chương trình ca nhạc đêm nay, vũ trường chúng tôi xin được hân hạnh giới thiệu, một ngôi sao rực rở trên vòm trời ca nhạc.
Kính thưa quý vị, đó là nữ danh ca. . . Kiều Loan. . .
Từng loạt pháo tay vang lên nồng nhiệt đón tiếp giọng ca truyền cảm của nàng.
Kiều Loan bước lên sân khấu cúi chào, ánh mắt liếc nhìn Tuấn mà miệng nở một nụ cười thật tình tứ. Mọi người im phăng phắt khi tiếng hát ngọt ngào của Kiều Loan cất lên.
Kiều Loan tên thật là Nguyễn thị Lon, con của bà hai Gáo, ở một xóm nghèo ngoài Đà Nẵng, nàng bước vào đời với đôi vai. . . .oằn hai thùng nước hai bên. Cha mẹ Lon nghèo lại đông con, Lon là chị cả, dưới nàng còn có năm dứa em, hai gái, ba trai. Ngày ngày nàng phải ra chầu chực ở vòi nước công cộng để gánh nước mướn cho cả xóm. Cái nghề gánh nước mướn thì người Việt mình không ai còn lạ gì nữa phải biết dành giựt, chửi bới và nếu cần thì sẵn sàng phan đòn gánh vào đối thủ.
Lon phát huy được làn hơi thiên phú của mình nhờ những cuộc chửi lộn mà nàng đụng độ hằng ngày. Vì vậy mà khi nàng tập tểnh ê. . .a vài câu vọng cổ với làn hơi dài như bất tận, thì tên tuổi nàng được mọi người trong cái xóm nghèo ấy biết đến.
Kể từ đó bất cứ một cuộc họp mặt nào trong vùng, dù là dám cưới, dám ma, hay đám thôi nôi dầy tháng, hể có tiếng đàn vọng cổ réo rắt là có giọng ca oanh vàng của nàng cất lên.
Vào giữa cái lúc Lon sấp sửa bước vào cái năm mười bày tuổi thì thời may có một gánh hát cải lương nhỏ từ trong nam ra ngoài Đà Nẵng trình diễn.
Lon lân la làm quen dược một anh kép chuyên môn đóng vai quân sĩ, nhờ anh chàng này sáng nào cũng lang thang ra máy phông-tênh nước tìm. . . ."mồng non".
Chàng quân sĩ đưa nàng về giới thiệu với ông bầu, nhìn eái tướng mười bảy bẻ gảy. . . .dòn gánh, vú đít nở nang cộng dôi giò trường túc nhờ gánh nước chạy đua giành tài. Ông bầu chép miệng, nuốt ực một miếng nước bọt, rồi vui vẽ bảo nàng vào "văn phòng" cho ông thử "tét" Sau khi ra lệnh cho chàng quân sĩ trở về với nhiệm vụ quét rạp mỗi ngày.
Ông bầu dưa Lon vào trong văn phòng, ông khóa kín cánh cửa lại rồi từ từ ngồi xuống bàn giấy của ông, ông móc túi lấy ra điếu thuốc để hút, ông bầu rít một
hơi thật dài rồi nói:
- Em bao nhiêu tuổi rồi.
- Dạ em mười bảy tuổi.
- Em có biết luật lệ thử "tét" ở đây là như thế nào không.
Lon còn ấm ớ chưa kịp trả lời thì ông bầu nói tiếp.
- Tướng tá của em cũng sáng lắm rất có triển vọng sau này, em cởi cái áo ra cho tui xem thử coi thích hợp với vai gì nào.
Lon dã biết trước vào trong phòng này thử "tét" là cái gì rồi, nàng mụốn trở thành ca sĩ thì phải chịu thôi, Lon vâng theo lời ông bầu từ từ cởi chiếc áo ra.
Ông bầu nói tiếp:
- Còn chiếc nịt vú nữa, em cởi ra luôn đi.
Lon đưa tay ra phía sau dể mở chiếc nịt vú, trong lúc đó ông bầu cũng thò tay xuống cầm thằng nhỏ đang cương cứng dể sửa lại cho ngay ngắn, ông bầu rít thêm một hơi thuốc rồi dụi tắt, ông đứng dậy bước tới gần Lon và nói:
- Tui thấy em cũng dễ thương, em chìu tui chút xíu tui sẽ lo lắng cho.
Nói xong ông nắm tay kéo Lon đi đến cái giõng đang treo tòn teng gần đó, ông bầu dìu Lon nằm xuống g;iõng thuận tay ông kéo tuột chiếc quần Lon ra khỏi chân, cái quần xìlíp mỏng màu trắng bó sát chiếc mu cao vời vợi cộng với chùm lông đen bao phủ. Ông bầu quì gối xuống dưa tay cởi luôn chiếc quần xìlíp Lon ra ngoài, ông bầu lắc đầu xít xoa ra lời khen ngợi.
- Tuyệt vời. . . .tuyệt vời.
Ông bầu dang rộng chân Lon ra, dí đầu vào háng nàng, ông dưa lổ mũi ngay g;iữa lồn Lon mà hôn mà hít thật say đắm, đôi mắt Lon nhắm khít lại, chân nàng dang rộng ra và co quíu lại, Lon cố cắn môi chịu đựng mặt cho ông bầu thử "tét".
Ông bầu chơi con Lon từ trên g;iõng xuống tới đết, đủ món, dủ kiểu. Lon là gái mới lớn lần đầu tiện biết mùi đàn ông nên vừa sướng vừa sợ, nàng vừa khóc vừa lom khom lượm quần áo mặc vào.
Trong đầu con Lon gánh nước mướn tự nhiên nảy ra một sáng kiến ranh mãnh, Lon cứ khóc càng lúc càng lớn. Ông bầu sợ bể dĩa, cảnh sát lập biên bản bát giam về tội dụ dỗ gái vị thành niên thì chấc ông phải cắn lưỡi chết trước khi bị bà bầu bóp cổ.
Ông năn nĩ thiếu điều quỳ mà lạy nàng, ông hứa sẽ cho nàng gia nhập vào đoàn hát và chuyên thủ những vai như Nữ Hoàng, Quận Chúa, Công Nương. . . .Lon nghe mùi tai, không khóc nữa và nàng cũng nhất quyết trốn theo luôn đoàn hát. Giã biệt quê hương Đà Nẵng với những dấu chân kỹ niệm "còn hằng trên phím đá xưa".
Vào đến SàiGòn, Nguyễn thị Lon đổi tên lại là Nguyễn Thị Loan tức Kiều Loan.
Vào thời điểm cổ nhạc Việt Nam dang chuyển dần sang tân nhạc cải cách, các đoàn cải lương muốn câu thêm khách, hay cho phụ diễn thêm phần tân nhạc. Không có chó, bắt mèo... đớp đở. Ông bầu cho Kiều Loan hát luôn phần phụ dicn tân nhạc.
Cuộc đời "ca hát ngày tháng cho người mua vui" của nàng dang phát thì bị trắc trở, danh nàng vừa bắt đầu nổi thì bụng nàng cũng nổi theo.
Bà bầu hay dược, dánh ghen một trận tơi bời, xởn tóc, lột quần ngay trước cửa rạp. Danh ca kiều Loan phải vào nhà thương thí nằm gần nữa tháng vì bị hư thai. Sau khi bình phục nàng thề sẽ trả thù cuộc đời. Loan bắt bồ và sẵn sàng ngủ với bất cứ ai có thể đưa nàng tiến lên trong cái sự nghiệp cầm ca này.
Ngày tháng trôi qua, nhờ cái thân hình nảy nở nhìn rất bắt mắt, Kiền Loan lần lượt qua tay hết ca sĩ này đến nhạc sĩ khác, thay phiên nhau "dợt" cho nàng.
"Từng bước, từng bước thầm"
Kiều Loan ngày nay nghiễm nhiên trở thành một ngôi sao bắc đẩu trên vòm trời ca nhạc.
Tuấn ngồi bật ng;ười ra thành ghế, điếu thuốc đầu lọc gắn trể một bên môi, Tuấn nheo nheo mắt để tránh khói từ đầu điếu thuốc xông lên vừa để nhìn vào cặp mắt thỉnh thoảng quay lại liếc nhìn chàng của Kiều Loan.
Như hầu hết "dân cậu" thời bấy giờ, yêu ca sĩ dã trở thành một cái "mốt" của dân có máu mặt trong thành phố. Hằng tuần Tuấn diều có mặt ở vũ trường này, và bao giờ cũng vậy, Kiều Loan vừa hát xong là có một tay dàn em của Tuấn kính cẩn mang lên tặng nàng một bó hoa hồng. Hôm nay, Tuấn dã quyết định dứt khoát trong đầu, chàng gọi bà Thanh quản lý đến và ngỏ ý muốn mời Kiều Loan đi ăn với chàng đêm nay.
Bà quản lý tuổi đã vào khoảng bốn mươi, nhưng áo quần diêm dúa, nói năng dỏng dạc, đúng là một loại "cai gà thứ thiệt, nhưng dối với Tuấn, một khách sộp mà bà đã bao lần chứng kiến ném tiền qua cửa sổ bà khúm núm xum xoe, vâng dạ rối rít.
Được bà quản lý bỏ nhỏ vô lổ tai mấy câu, Kiều Loan sướng rên nhưng cũng làm bộ tỏ vẽ e thẹn một chút cho có vẽ. . . .con gái rồi cuối cùng cũng bằng lòng.
Kiều Loan còn mong ước gì hơn nữa, từ một con Lon gánh nước mướn ở một làng nhỏ ngoài Đà Nẵng, ngày nay nàng dã trở thành một Kiều Loan hương sắc của Sài Gòn hoa lệ, và dược một vương tôn công tử mà nàng dã âm thầm mơ ước bấy lâu nay săn đón ôi! còn gì sung sướng cho bằng.
Tuấn ân cần kéo ghếmời Kiều Loan ngồi khi bà cai gà dưa nàng đến, rất diệu nghệ, bà nháy mắt với Tuấn thật nhanh rồi bỏ di ngay. Tuấn hỏi thăm nàng vài câu bâng quơ rồi vô dề, Chàng mời Kiều Loan di chơi với chàng dêm nay.
Kiều Loan cắn móng tay ra chiều suy nghĩ, đắn đo rồi hỏi lại:
- Anh định đi dân?
Tuấn đã có sắp xếp kế hoạch trong đầu nên chàng dáp không cần sny nghĩ.
- Trời mùa này nóng quá, anh nghĩ là tụi mình đi Vũng Tàn là nhất.
Kiều Loan làm ra vẽ ngạc nhiên.
Đi Vũng Tàn rồi chừng nào về .
- Đi chơi với anh em đừng lo mà mất vui. Chừng nào trời. . . .bớt nóng thì tụi mình về.
Kiều Loan ngúng ngoãy.
- Hõng được đâu, ngày mai em còn phải hát nữa mà.
Tuấn tỏ vẽ dân cậu.
- Em khỏi cần phải hát, anh sẽ trả gấp đôi cho em.
Kiều Loan vẫn e ngại.
- Em không lo về chuyện tiền bạc, nhưng mà bỏ đi như vậy em sợ. . . .chủ duổi, hõng cho em hát ở đậy nữa.
Tuấn nói chắc như đinh đóng cột.
- Em yên tâm, anh sẽ mua lại cái vũ trường này cho em hát, còn thằng chủ anh sẽ giữ nó ở lại dể. . . .làm bồi, em chịu hôn?
Tuấn dìu Loan ra xe như một cặp tình nhân làm nhiều cặp mắt trong theo ganh tức. Ka tới xe, chàng quay lại bảo mấy đứa đệ tử di theo đón Taxi về, Tuấn cũng không quên ngắt cho mỗi đứa một xấp giấy một trăm.
Kiều Loan vừa hãnh diện vừa sung sướng, nàng nghĩ thầm "bằng mọi giá nàng quyết phải bắt cho được cái hũ vàng này".
Chiếc xe du lịch "Thăng Đờ Bợt" của Tuấn lướt êm như ru nuốt gọn đoạn đường, hai người dến Vũng Tàu khoảng hai giờ sáng. Tuấn tìm dến khách sạn "Grand Hotel" trông thẳng ra bải trước.
Đi bên Tuấn, Loan thật hãnh diện, nhưng nàng cũng làm bộ nâng cao chiếc bóp ngang mặt giống như che nắng, làm như dể mọi người khỏi nhận ra nàng, nhưng thật tâm thì Kiều Loan biết là làm như vậy người ta sẽ chú ý đến nàng hơn.
Loan biết Tuấn đến với nàng chẳng qua vì cái thân hình khiêu gợi, cái nhan sắc đang dộ mặn mà và tiếng tâm của một "vì sao bắc dẩu trên vùng trời ca nhạc". .
Còn sau này, khi nàng dã bắc dầu xuống dốc thì. . . .Kiều Loan không muốn nghĩ thêm nữa, nàng sẳn sàng chấp nhận mọi hoàn cảnh nếu như Tuấn cho nàng rơi. Loan nghĩ thầm.
"Một đêm quân tử nằm kề, còn hơn thầng ngốc vổ về quanh năm"
Tiếng Tuấn vang lên sau lưng làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Loan.
- Cưng đi tắm cho mát, rồi di với anh xuống nhà hàng kiếm cái gì ăn.
Loan dạ một tiếng thật dễ thương như một cô gái nhà lành chính hiệu con nai vàng ngơ ngác. Nàng mở tủ lấy chiếc khăn còn mới nguyên trong bao nylon rồi trước khi bước vào phòng tắm, nàng quay lại liếc Tuấn thật tình tứ.
Tuấn ngã người nằm dài trên giường, hai tay khoanh lại lót dưới dầu. Trong đoạn đường chinh phục đàn bà con gái, đây là lúc sung sướng nhất của chàng, lúc mà "con mồi" đã chịu theo chàng vào khách sạn, như vậy có nghĩa là vạn sự như ý"
Tuấn mĩm cười, cuộc đời chàng đã từng ôm ấp biết bao là gái đẹp, nhưng lần này chàng vẫn nôn nao, sung sướng vì Kiều Loan vừa là một người dẹp, lại vừa là một ca sĩ tiếng tâm lẩy lừng mà bao nhiêu người dang khao khát. Tuấn định bụng, hai người sẽ tắm rửa, ăn uống no say rồi mới bắt đầu chiến đấu, nhưng tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm làm Tuấn khó chịu thằng bé của chàng nhút nhít, nó dã đói và đang đòi ăn. Tuấn tưởng tượng đến thân hình bốc lửa của Kiều Loan trong phòng tắm, không còn mãnh vãi che thân. Không dằn lòng dược, Tuấn mĩm môi cười rồi trút bỏ hết y phục lách nhẹ vào cửa phòng tắm. Tuấn sững người nhìn cả một tòa thiên nhiên đang lồ lộ trước mắt.
Kiều Loan vẫn không hay biết, nàng đứng ngữa mặt, hai tay vuốt ngược mái tóc dài tha thướt ra phía sau mắt nhắm nghiền dưới làn nước mát. Thằng bé của Tuấn bật dậy, dựng thẳng lên chỉa về phía Loan như một tên cướp bất thình lình rút súng uy hiếp người qua đường.
Tuấn bước tới ôm choàng lấy nàng, Kiều Loan giật nẩy mình. Đành rằng đi với một tay dân chơi như Tuấn vào khách sạn có nghĩa là nàng chấp nhận tất cả, nhưng làm sao nàng không khỏi e thẹn khi phô bày trọn vẹn tấm thân trần truồng trước mặt một chàng trai.
Kiều Loan mắc cỡ, nàng cười ré lên như bị ai thọt léc vào "háng". Nàng kêu lên:
- Đồ quỷ, làm gì mà kỳ vậy, em đang tắm mà.
Tuấn kê miệng lên bờ môi dang cong cớn của Kiều Loan không cho nàng nói thêm, hai người hôn nhau dưới làn nước từ chiếc vòi bông sen phun xuống. Kiều Loan như nghẹn thở dưới làn môi của người yêu Tuấn vừa hôn~ vừa dùng tay xoa bóp vuốt ve khắpngười làm Kiều Loan kích thích run rẩy toàn thân.
Tuấn cuối xuống nhìn cặp vú sừng trâu vãnh cao của Kiều Loan như chờ đợi, thách thức. Tuấn đưa lưỡi liếm những giọt nước lăn tăn từ cổ nàng chảy xuống. Kiều Loan ưởn người, mắt nhắm nghiền, hai tay ôm lấy đầu mà vuốt ve mái tóc đã ướt sũng của Tuấn.
Bờ môi tham lam của chàng di chuyển chầm chậm đến chiếc vú căn tròn, lưỡi chàng le ra liếm vòng vòng chung quanh dầu vú làm người Kiều Loan như tê như dại, chân nàng như không còn chống đở nổi sức nặng của thân hình, nếu không nhờ có đôi vòng tay Tuấn đang ôm vòng nơi chiếc lưng thon, chắc là Kiều Loan đã khuỵu xuống.
Chiếc lưỡi thụt thò như lưỡi rấn của Tuấn cứ nhè cái "hột đậu phộng'! trên đầu vú của Loan mà dùa giỡn làm nàng muốn chết ngất trong hoan lạc, hơi thở nàng dồn dập, đứt quảng dần, và khi đôi môi chàng ngoạm lấy núm vú của Loan mà nút thì nàng quỵ xuống thật sự Loan rũ người như một thân cây bị đốn, người nàng dê mê, tê dại, trong khi dâm thủy của nàng thì tiết ra âm ỉ trong lồn.
Loan thở hổn hển, tiếng nói nghèn nghẹn:
- Ẳm em vào giường di Tuấn, em chịu không nổi nữa rồi.
Tuấn vói tay tắc nước rồi qụơ chiếc khăn lông quấn ngang người Loan mà bế xốc nàng vào giường. Loan nằm lã người trên giường, mặc cho Tuấn hôn hít vuốt ve. Chàng hôn nàng từ gót chân dần lên tới dầu gối rối từ từ lên tới bắp vế. Người Loan bấn loạn như có hàng ngàn dòng điện li ti đang châm chích cơ thể. Tuấn lòn tay dạng nhẹ hai chân Kiều Loan, chàng cúi dầu giữa hai bắp vế trắng nõn nà của nàng mà hôn dần lên. Khi chiếc lưỡi thần tình của Tuấn liếm phớt qua hai mép lồn, Kiều Loan uốn người nương theo như tiếc nuối, Tuấn vẫn dùng chiếc lưỡi như một vũ khí khống chế Loan. Nó đụng tới đâu, Kiều Loan oần người theo đến đó, chiếc lưỡi chàng vẫn cứ le ra nhầm hột lẹ Loan liếm, mà nút cho tới lúc từ bên trong khí nàng ứa ra làm trơn nhớt cả hai bên mép lồn, Tuấn đưa hai ngón tay cái ra từ từ banh rộng hai mép lồn Loan rỏi thọc sâu chiếc lưỡi vào bên trong mà ngoáy, người Kiều Loan giật lên từng hồi, nàng cắn răn rên rỉ, hai tay cào cấu, bấu chặt tấm "ra" giường, vật vả trong cơn khoái lạc tột cùng.
Kiều Loan nói hổn hển:
- Đến với em liền đi Tuấn, dút cu vô lồn em đi anh em nứng quá Tuấn ơi!
Tuấn vẫn cố tình đùa dai. Hành hạ đàn bà trong cơn động tình là niềm vui của chàng, Tuấn vẫn cứ ngoáy ngoáy chiếc lưỡi trong lồn Loan một hồi rồi lại hé môi múm lấy âm hạch của Loan mà mút làm nàng phải rít lên từng hồi dâm đảng.
Dường như đã có chuẩn bị trước, Tuấn thò tay dưới gầm giường kéo ra một cái hộp nhỏ bên trong dựng toàn là cu giả, dài ngắn to bé dủ cở, chàng đưa tay vô trong "ái ngăn nhỏ và kéo ra một sợi dây chnổi ngọc, dài không ba gan tay, cứ cách một lóng tay thì có một hạt chuỗi to bằng, đầu .ngón chân cái, chàng lấy ra tiếng va chạm của mấy hạt chuỗi kêu nghe lớp cớp.
Kiều Loan vẫn nằm trong tư thếchờ dợi, nàng cũng nghĩ thầm không b~ết Tuấn định làm cái trò gì dây, nàng bèn hỏi:
- Tuấn, anh là gì vậy?
Tuấn đưa ngón tay trô lên miệng ra dấu yêm lặng:
- Đừng hỏi.
Nói xong anh chàng dơ tay dang rộng hai chân Kiều Loan ra, một tay banh lồn, tay kia chàng nhét vào từng hột. . . .từng hột. . . .đến hột thứ tư, rồi thứ năm Kiều Loan điếng cả người, mắt thì nhắm đầu thì cứ lắc lia lắc lịa.
- Em sướng quá. . . .Ư. . .là. . .em sướng quá.
Năm hạt chuỗi dã nằm gọn gàng trong lồn Kiều Loan, Tuấn dùng hai ngón tay khép hai mép lồn nàng lại, tay kia cầm lấy sợi dây kéo từng hạt chuỗi ra thật chậm, từng hột từ từ ló đầu chui ra, dâm thủy từ trong lồn nàng chảy xuống từng giọt, từng giọt theo sợi dây chuỗi, lỗ đít nàng g;iựt lên giựt xuống không ngừng, có lẽ giờ phút này là giờ phút Kiều Loan sung sướng nhất.
Hạt chuỗi cuối cùng đã rớt xuống. Tuấn thong thả nâng hai bắp chân nàng cho lên vai chàng rồi cầm thằng nhỏ cứng ngấc kê vào lỗ lồn ướt dầm dề của Kiều Loan ấn vào mà nấc như máy. . . .Kiều Loan thì vặn cong người sung sướng, hẩy hẩy lên hòa nhịp.
Giờ phút này là giờ phút Kiều Loan sung sướng thật sự, nàng rên rl lên từng hồi, miệng lấp bấp nói lên lẫn quẩn chl dược mấy câu.
- Tuấn ơi? . . .em sung sướng quá! . . .em điên mất Tuấn ơi? . . .em đã quá.
Gần hai mươi phút chiến đấu mà Tuấn vẫn lì lợm không chịu ra, Kiều Loan thấy chàng mồ hôi đổ ra như tấm nàng nhéo sau lưng Tuấn một cái rồi lên tiếng:
- Sợ anh luôn. . . .anh chắc mệt lắm hả?
Tuấn biết ý Kiều Loan nên chàng nầm ngửa xuống để cho con cu tuột ra ngoài, Kiều Loan ngồi dậy nàng bước chân choàng qua bụng Tuấn rỏi quay mặt lại thò tay ra phía sau đít cầm lấy con cu của Tuấn, Kiều Loan nhón hai gót chân lên cao để con cu chàng ngay giữa hai bên mép, nàng thong thả hạ hai gót chân xuống cho cu Tuấn dăm sâu vào bên trong. Kiều Loan từ từ nhón lên nhón xuống thật nhịp nhàng.
Tiếng va chạm của hai dương vật ra vào kêu nghe chèm chẹp...
Bà Thanh không tài nào chợp mắt được, không những bà đã thầm yêu Tuấn từ lâu mà còn có thể nói là bà say mê Tuấn như mới biết yêu lần dầu. Chàng chỉ mới ngoài hai mươi lăm trong khi bà đã hơn bốn mươi. Cái tuổi bốn mươi như một dấu hiệu báo trước cái nhan sắc đã sắp sửa về chiều của bà, có lẽ vì vậy mà bà càng yêu Tuấn nhiều hơn như để vớt vát lại cái tuổi xuân ngày nào.
Tuấn và Kiều Loan đi đã hơn một tuần rồi vẫn chưa thấy về, bà Thanh cảm thấy ê chề tủi phận, bà say mê Tuấn nhưng vẫn phải dụ dổ Kiều Loan di chơi với Tuấn để được lòng chàng.
Bà Thanh không phải là một loại đàn bà cam phận, một khi bà đã muốn là phải dùng mọi thủ doạn dể đoạt cho bầng được, bà không quen chịu thua, nhết là chịu thua tình địch.
Bà Thanh nằm suy nghĩ vẫn vơ một hỏi, bống bà chợt nhớ tới Tài lụi, Một gả anh chị ve già đã từng một thời theo đuổi bà.
Tài là một thứ sâu bọ lên làm người, hắn bước vào giới giang hồ từ cái thời mười sáu, mười bảy tuổi. Nhờ tướng tá vạm vở, mặt mày cô hồn, ít nói nhưng chịu đấm đá, chỉ một thời gian ngắn Tài dã nổi tiếng trong xã hội đen Sài Gòn và dưới tay có một số em út chuyên dâm thuê chém mướn.
Gia dình Tài sống ở Long Khánh chuyên nghề nung gạch, từ thuở bé, Tài đã phụ cha mẹ dào đất, khiêng gạch đêm ngày nên hắn sớm có một thân hình trông thật khỏe mạnh, tay chân gân guốc chắc nịch. Năm mười lăm tuổi, chán sống nơi cái làng nghèo khồ, hắn đeo theo xe vào Sài Gòn sống vất vưởng ở bến xe qua ngày, rồi "thời thế tạo anh hùng" Tài từng bước chuyển qua nghe lơ xe rồi từ từ trở thành một tay anh chị cầm dầu bọn du đảng.
Giang hồ cũng có năm bảy loại. có những loại thanh niên con nhà giàu, đẹp trai dược nuông chìu từ thuở nhỏ, có ăn học nhưng lại thích đi vào con đường đao búa để tìm cảm giác mạnh. Bà Thanh nhận thấy loại du đảng này rất hạp với bà dù là bọn chúng có nhiều thủ đoạn.
Loại du đảng như Tài là loại vũ phu thất học, anh chị vì miếng cơm manh áo. Bà Thanh thấy da số bọn chúng dều vai u thịt bắp, mặt mày thì cu hồn các đảng, bà không ưa nhưng cũng giao du với họ vì bọn này thường dễ dụ.
Bà Thanh quyết đinh đi tìm Tài, kẻ mà trước đây không bao lâu bà ghê tởm và tránh né.
Tài đang ngồi nhậu cùng đám em út, thấy bà Thanh bước vô hắn mừng .như vừa bắt được vàng, hắn há hóc míệng ngạc nhiên, hốí thúc bọn đàn em dọn dẹp rồi bằng cái giọng dịu dàng âu yếm nhất của. . . .lơ xe, hắn hỏi bà Thanh : .
- Đi dâu vậy?
Bà Thanh nhoẻn miệng cười chúm chím gi.ống y như cál phao câu của con gà mái dầu trả lời hắn:
- Nhớ anh thì đi thăm, bộ hỏng chịu hả.
Tài mừng quýnh lên. ở cái bến xe này, hắn thích con nào là cứ ra lệnh dến ngủ với hắn ngay, chưa có con nhỏ chuối chiên, mía ghim nào dám từ chối, nhưng khi đụng đến "bà Thanh tài-pán" thì hắn thất bại nên cứ ấm ức mãi.
Mối hận tình sắp sửa chìm vào "cỏi bư không" thì con mồi lù lù vác "cái lồn" tới: hắn lính qua lính quính nhu cbó ăn vụng bột, đang nói cuyện âu yếm với bà Thanh bổng bắt quàng quay qua chửi bới đàn em loạn xạ.
- Em đến thăm anh thì ngồi chơi, chờ anh sai mấy căi thằng chó đẻ này đi muạ mồi về tụi mình nhậu lai rai nha.
Nói vừa dứt câu, hắn hất càm ra lệnh bọn đàn em. Ê đụ má. . . .chạy đi lấy cho tao mấy chai rượu loại ngon thiệt là ngon, lẹ lẹ. . .chậm là thấy con đĩ mẹ hết nghe tụi bây.
Bà Thanh xoay đi chỗ khác, nhăn mặt ghê tốm, xong bà quay lại nhìn hắn nói nhỏ:
- Anh Tài nè. . . .cho tụi nó đi chơi hết di, em không thích ồn ào.
Tài chồm ra cửa, nói vói theo mấy thằng đàn em:
- Ê đụ má. . . .mua xong thì đi kiếm chổ khác nhậu luôn đi, thằng nào léng phcng về đây là tao đá. . . .dập dái hết đó.
Bà Thanh nủng nịu hờn dỗi:
- Đi tìm anh từ sáng tới giờ, mõi chân muốn chết hà, bắt đến anh đó.
Tài ngớ mặt ra không hiểu, hắn không quen với những lối nói bóng gió mơ hồ như vậy. Bà Thanh phải bồi thêm.
- Bắt đền anh phải bóp chân cho em, hõng ấy em về à.
Tài suýt xoa chạy lại, cơ hội ngàn năm một thuở. Hắn tự biết phận mình, nếu không bắt cóc bà Thanh đem về đè ra mà hãm thì đời nào mà đụng được tới sợi lông nách của bả. Vì vậy khi nghe bà Thanh mở lời là hắn xăng xái nhào tới bóp bất kể trời đất. Bà Thanh vừa nhột vừa sướng, ngã người nằm luôn trên giường, hai chân thòng dưới dất để mặc cho Tài tha hồ mà bóp.
Tài bóp chân bà Thanh mà mắt hắn không rời chiếc mu cao căng phồng trong chiếc quần tây mõng mảnh, bất giác, một phúng nước bọt dâng lên trong miệng làm hắn phải nuất vội xuống:
Bà Thanh nói như rên:
- Anh khép cửa lại để người ta đi qua nhìn vô thì kỳ lắm.
Tài phóng tới như máy bay phản lực rời phi đạo, đóng sầm cánh cửa rồi trở ỉại ngồi thù lù dưới chân bà Thanh như một tính dồ ngoan dạo chờ ăn bánh thánh. Thấy bà Thanh lim dim đôi mắt có vẻ thỏa mãn, hắn đánh bạo bóp dần qua khỏi đầu gối rồi lần lên tới bắp vế. Bà Thanh chẳng những không phản ứng mà còn rên khe khẻ như dồng tình, bàn tay Tài tiến dần, tiến dần rồi khẻ đụng cái mu lồn của bà Thanh đang kênh kênh vào mặt hắn như thách thức. Bà Thanh giật người một cái rồi vẫn nằm yên. Tài xòe cả bàn tay xoa xoa trên mu bà rồi bóp nhè nhẹ. Tự nhiên hai chân bà Thanh dang rộng ra vừa dủ cho bàn tay khum khum của Tài ấp gọn vào. Tài tò mò nhìn mặt bà Thanh ửng đỏ dần, mắt bà lờ đờ, hơi thở hổn hển. Tài chồm người lên hôn làm bà rhánh phải xoay mặt chổ khác tránh cái miệng nực nồng mùi rượu và cặp môi dầy bóng mở của hắn.
Bà Thanh cảm thấy ghê tởm, chuyện làm tình đối với bà đồng nghĩa như là một cú áp-phe mà thôi, muốn sai bảo cái thằng du đãng này thì phải chiu khó nằm ngửa cho nó đụ. Thả con tép bắt con tôm, Bà Thanh chép miệng xuôi tay phó mặc.
Tài vụng về mở hàng nút quần của bà Thanh, rồi nắm luôn cả quần xì líp kéo xuống luôn một lần một cho tiện việc sổ sách, trong khi đó bà Thanh cũng vòng chéo hai tay kéo cái áo thun qua khỏi đầu.
Tài đúng là một kẻ phàm phu tục tử kể cả trong lúc đéo, hắn kéo tuột cáị quần jean chợ lớn xuống quá dầu gối rồi dùng ngón chân kẹp lấy lai quần mà kéo ra luôn, hắn hấp tấp cầm lấy con cu cứng ngắc tự lúc nào rối ấn mạnh vào lồn bà Thanh mà nắc. Bà Thanh cảm thấy đau rát dù bà đã qua mấy đời chồng cùng hàng trăm lần vụng trộm với đủ hạng người. Cái đau rát làm bà Thanh có một cảm giác thật lạ, giống như cái thời bà mười sáu tuối, lần dầu tiên đi chơi với thằng bồ trong sở thú, hai đứa chui vô bụi cây chơi thử cái trò vợ chỏng.
Bà Thanh vừa ghê tởm vừa sung sướng, chưa bao giờ bà ân ái với loại người như Tài, dàn ông nào đến với bà cũng vuốt ve mơn trớn, đi đường lưỡi cho tới khi dâm khí ướt dầm dề, khi cả hai người chịu hết nổi mới tới tiếc mục chánh. Tài thì không như vậy, chủ trương của hắn là. . . .làm sớm nghĩ sớm, l. .2. .3 banh ra cứ thế mà nắc. Tài không màu mè, hắn không cần biết đến người bạn tlnh của mình, hấn ch~ muốn thỏa mản cho bản thân hắn trước. Cu Tài như một cái pít tông dộng xuống cái nồng xylanh của bà Thanh nghe ành ạch. Bà Thanh tỏ ra thật xứng đáng với biệt hiệu "Ngọc Diện dâm bà" mà giới ăn chơi Sài Gòn dặt cho, hai chân bà giơ lên quặp chặt lấy thắt lưng của Tài mà trườn người vòng quanh mặt giường.
Tài vẫn đứng dưới dất, hai tay ôm hai bắp vế bà Thanh mà nắc như chó nắc. Bà Thanh lúc dầu tuy ghê tởm người đàn ông thô bl, nhưng vẫn ráng chịu đựng để nhờ cậy về sau. Nhưng đến khi Tài nạp lia lịa chừng mười phút thì bà Thanh sung sướng đến mức độ không còn kiểm soát được hành động của mình nữa, khí từ trong lồn bà tuông trào ra từng đợt. Bà Thanh lúc đầu còn rên ri nho nhỏ, nhưng đến lúc quá sung sướng thì bà rên khóc hù hụ như cha vừa mới chết.
Tài bình thường là một tay chưa bao giờ biết bại trận trên bụng đàn bà, có lẽ vì vậy mà hắn dược đàn em tâng bốc là "Độc cô cầu bại". Thường khi nhập trận, hắn có thể tác chiến liên tục hai ba tiếng đồng hồ là thường. Hắn có tuyệt chiêu riêng, biết kềm giữ mỗi khi sắp sửa xuất tinh, cứ kéo dài mãi cho dến khi nào quá mệt mỏi mới cho ra, mà gần như hắn chưa bao giờ biết mệt, họa may người đàn bà xuất khí quá nhiều lần, chịu không nổi, xin hắn thôi hắn mới chịu thôi. Bây giờ thì hắn mới nhậu xong, hắn nạp liên tục hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy gì hết. Bà Thanh đã ra ba lần rồi mà con cu của hắn vẫn như khúc củi, thụt vô thụt ra trong lồn bà như là một cái máy.
Bà Thanh quá hứng tình, bà chồm người lên ôm cứng lấy cổ hắn, Tài để mặc cho bà ôm, hai tay hắn vòng ra sau lưng mà bợ dít bà Thanh nhỏng cao lên rồi đứng mà nắc. Thêm nửa tiếng đồng hồ nữa đã trôi qua, Bà Thanh lã người mà Tài thì vẫn trơ trơ, bà đành vận dụng chút tàn hơi dè ngữa Tài xuống mà leo lên ca bài "ngựa phi đường xa"
Tiếng kêu ọc ọc vang lên dều dặn, hai người mồ hôi ra như tắm mà cu tài vẫn còn trong tư thếchỉ thiên. Bà Thanh đành chịu thua, lỏn bà dã đau thốn, bà Thanh dành xuống ngựa dổi sang thế 'lem bé mút cà rem" . Bà đẩy nhẹ người Tài nằm xuống, bà đưa tay cầm chặt lấy con cu cứng ngắc và đỏ chói của hắn tuột lên tuột xuống rồi nói:
- Coi vậy mà. . . .dữ ghê há.
Tài cười lên hô hố và trả lời ra điều ta đây.
- Em quá khen vậy thôi chứ anh thấy cũng xoàng thôi mà.
Bà Thanh cũng muốn hấn bắn khí ra cho rồi, thật tình thì bà cũng mệl lắm, nên bà cố sức sục mạnh cu hắn mỗi lúc một nhanh hơn, hết tay này rồi chuyền đến tay kia, chừng mười phút sau Tài không còn chịu đựng được nữa, khí hắn bấn ra tứ tung làm ướt cả mặt bà Thanh, cả hai người đều thở dài lên một tiếng.
Bà Thanh ở lại với Tài đêm hôm đồ, hai người nồi chuyện rù rì suết đêm. Tài sung sướng hứa hẹn sẽ làm những gì bà Thanh muốn, đó chl là những chuyện nhỏ, nghề của chàng mà.
Cái tin Kiều Loan đã trở lại hát lan truyền trong giới dân chơi Sài Gòn. Suất nửa tháng qua, vũ trường bà Thanh vắng tiếng ca nàng nên khách bắt dầu tha thớt, g;iãm hẳn so với trước kia. Nhiều người đã đến nhưng rồi lại quay gót trở ra đi nơi khác. Ban quản lý vũ trường rúng dộng, họ dang cốgắng tìm một ca sĩ khác đang ăn khách đem về hát để câu khách lại nhưng chưa có hoặc nếu có thì họ cũng đã ký hợp đồng đi nơi khác rồi.
Giữa lúc "tang gia bối rối", thì Kiều Loan trở về. Bà Thanh cho quảng cáo rầm rộ về sự trở lại của "ngôi sao bắc đẩu" đêm nay tại vũ trường bà. Những tấm bích chương lớn khổ được treo rãi rác khắp nơi trong thành phố với lời quảng cáo thật kêu.
"Sau thời gian hai tuần lễ nghĩ ngơi dưỡng sức, nữ danh ca Kiễu Loan sẽ tái xuất hiện với những tình khúc bất tử tại Đại khiêu vũ trường. . . .kể từ ngày. . . ."
Khi Tuấn đưa Kiều Loan bước vào đến bên trong vũ trường thì cả hai cùng ngỡ ngàng, Kiều Loan hoãng hốt dưa tay xem lại dồng hồ, rồi như s(~ mình lầm.
Nàng hỏi Tuấn.
- Anh xem dùm em coi mấy giờ rồi.
Tuấn bật hột quẹt đưa sát vào mặt đồng hồ nhìn cho kỹ.
Chàng trả lời:
- Mười giờ mười lăm.
Kiều Loan hoãng hết thật sự, từ mấy năm nay kể từ ngày tên tuổi nàng dược mấy tờ báo văn nghệ lá cải Lăng xệ tlleo kiểu ăn bánh trâ tiền, có nghĩa là nằm ngửa cho chú'lg "chịt" một hai phát thì sẽ có bài lên báo khen rối rít.
Cho đến nay, chưa bao giờ có phòng trà, vũ trường nào mà nàng đến hát lại ế ẩm tang thương như thế, tối thứ bảy là khách lại lát đát chỉ độ năm bảy người, mà toàn là những khuôn mặt "cơm nhà quà vợ", vô vũ trường chỉ dám kêu một chai bia rồi ngồi "thôi miên" , không dám uống, bởi vì uống hết mà không kêu nữa thì cũng kỳ, mà kêu nữa thì lại xót ruột.
Những khuôn niặt dân chơi, loại chịu ăn chịu xài đã biến di đâu hết. Trước kia họ đến hằng dêm, không những dể nghe Kiều Loan hát mà còn để ngắm nhìn cái thân hình vệ nữ của nàng.
Kiều Loan như một bông hoa đang dộ mặn mà, hương sắc, ai cũng muốn nhìn, muốn ngắm, nhưng với điều kiện là bông hoa chưa có chủ, nay mọi người đều biết là chàng công tử bột Tuấn đã dưa bàn tay tội lỗi dập vùi thần tượng của họ.
Cứ tưởng tượng cái cảnh Kiều Loan chỏng khu như chó cho Tuấn nắc, cái miệng xinh xắn với làn môi trái tim kia há to mà táp cái củ cặc của Tuấn như cá vồ táp cứt là họ thấy mất phê rồi.
Thà là không hay không biết thì thôi, đằng nầy Kiều Loan ngang nhiên cặp tay Tuấn đi khơi khơi trước mặt họ, còn dông tuốt ra Vũng Tàu du hí cả nửa tháng mới về, khoảng thời gian này đủ cho họ tìm được nơi khác dể giải trí.
Người xướng ngôn viên cầm cái micro lanh lãnh giới
- Kính thưa quý vị.
Hắn ngưng lại, mĩm cười một mmh, cũng may là hắn ngưng lại kịp, suýt chút nữa hắn dã lỡ miệng giới thiệu "Kính thưa quý vị bàn ghế".
- "Kính thưa quý vị, đêm nay vũ trường chúng tôi tưng bừng đón tiếp sự trở lại của vl sao bắc đẩu trên vòm trời ca nhạc, một giọng hát vượt thời gian, không gian, mộl giọng ca mượt mà, truyền cảm (hắn lại suýt nói truyền nhiểm). Kính thưa quý vị, chúng tôi muốn nói đến nữ danh ca. . . .Kiều Loan. Xin quý vị đặc biệt dành cho Kiều Loan một tràng pháo tay".
Một vài tiếng vổ tay lẹt đẹt vang lên như tiếng pháo chuột.
Kiều Loan lững thững bước ra, mắt thục sâu, hai gò má trỏm lơ hốc hác, nàng bất đầu cất tiếng hát.
Vũ trường im phăng phấc, không biết vì thiên hạ lắng tay nghe hay vì vắng quá nên không có tiếng ồn ào như thường lệ. Dến giữa bản nhạc, trong khi tay thổi Saxo đang cúi gập người "Solo, ắc-líp" trước khi Kiều Loan hát trở lại lần nữa~thì mấy người khách còn lại cũng lục tục đứng vậy ra về nết.
Kiều Loan vẫn cố gấng hát cho đến hết bản, giọng ca nàng nghèn nghẹn như muốn khóc. Tuấn mở cửa xe cho Kiều Loan lên xong mới đi vòng qua phía bên kia, nhưng chàng chlta kịp chui vào xe thì bốn thằng dư đảng xông lại vây chặt. Hai đứa lôi Tuấn đấm dá túi bụi, hai thằng còn lại nắm dầu Kiều Loan lôi xềnh xệch lên chiếc taxi đã dậu sẳn bên cạnh xe Tuấn từ lúc nào rỏi phóng đi như chớp.
Tuấn muốn kêu la cầu cứu nhưng không kịp, hai thằng du dảng chuyên nghiệp thoi tới tấp vào mặt mũi chàng. Đến lúc chúng bỏ di thì Tuấn dã nằm rủ người dưới chân cột đèn, mặt mày bê bết toàn là máu.
Chiếc taxi chở Kiều Loan cùng hai thằng du đảng ngồi kê hai bên chạy vòng vòng một hồi rồi ngừng lại bên trong nghĩa trang Chí Hoà. Thằng tài xế dậu xe khuất sau một lùm bụi rồi phụ cùng hai thằng kia lôi Kiều Loan vào sâu bên trong.
Kiều Loan muốn thoát thân nhưng tự biết là không nổi, suốt nửa tháng trời ngoài Vũng Tàu nàng và Tuấn làm tình liên tục "Ngày bảy dêm ba, vô ra chưa tính" giờ còn hơi sức dâu mà đòi bỏ chạy, nàng chl cầu mong sao cho cồ ai trông thấy, báo với cảnh sát đến để cưú nàng mà thôi. Kiều Loan cũng không dám la hét, vì bọn chúng, thằng nào cũng lăm lăm con dao nhọn trên tay, lỡ chúng lụi đại thì còn gì là thân thể của "vì sao bắt đẩu". Kiều Loan vừa suy tính lợi hại vừa lẽo đẻo đi theo chúng. Chỉ có cách đó là hy vọng bảo vệ được sinh mạng mà thôi.
Ba thằng cướp đưa Kiều Loan đến một ngôi mã lớn thì dừng lại, chúng ra lệnh cho nàng lột bỏ hết quần áo Kiều Loan run rẩy đứng bất động, tửc thì tên tài xế mặt thẹo xông lại tát một cái thật mạnh làm nàng ngã chúi xuống dất. Kiều Loan sợ hãi, đưa tay lần mở từng hột nút vừa nhìn hấn như van xin.
Bọn cướp bực mình xông lại, hai thằng xốc nách còn một thằng nấm xé toạc áo quần Kiều Loan, xong xuôi chúng hè nhau đè ngửa nàng xuống gò mã, hai thằng nắm dạng hai chân Kiều Loan rộng ra, thằng mặt thẹo tay vừa mở sợi giây nịt vừa nói:
- Biết thân thì căm mồm lại nghe mậy, lạng quạng là chôn sống mầy ở đây dó nghe chưa...
Kiều Loan chỉ biết dạ một tiếng rồi phó mặt bọn chúng muốn làm gì thì làm, thằng mặt thẹo nói tiếp:
- Ê bành lồn ra mầy.
Nói xong nó tuột cái quần xuống liệng qua một bên nhào tới tay cầm con cu quậy quậy xung quanh mép lồn nàng mấy cái rồi đâm mạnh vào lồn Kiều Loan, nàng thét lên một tiếng đau dớn cùng những giọt nước mắt đang chảy dài xuống hai bên má nàng.
Trong khi thằng mặt thẹo đang hì hục chơi Kiều Loan, hai thằng khỉ gió bên cạnh thấy nàng không có vẻ chống cự, mổi thằng chia nhau một bên vú, thằng thì bóp thằng thì kê miệng liếm.
Hai thằng trong bọn miệng cứ xít xoa liên tục, họ rù rì với nhau.
- Đụ má, vú con nhỏ này bự quá, bóp đã thiệt mậy.
- Ừ ... bóp hoài mà hõng chán mầy ơi.
Nói xong hắn đứng dậy cởi luôn quần của hắn ra rồi quỳ xuống, một tay nó bóp vú cho nâng lên cao, tay kia nó cầm con cu đang cương cứng rồi quẹt qua quẹt lại trên núm vú của Kiều Loan.
Kiều Loan khóc gần như không còn khóc dược nữa nàng chỉ thở hừ hự theo nhịp nấc của thằng mặt thẹo đang hì hục chơi nàng. . . .bổng có một thằng lên tiếng.
- Ê đụ má, xong chưa. . . .bộ muốn nắc tới sáng luôn sao cha?
Thằng mặt thẹo vừa chơi vừa trả lời.
- Má. . . .có gấp thì chơi vú nó đở đi, hối hoài sao cha chơi đây con.
- Được rồi, nhưng mà nhanh lên nghe mậy.
Nói xong nó đứng dậy quay đầu lại một chân bước ngang qua mình Kiều Loan, hấn nói với thằng bạn.
- Ê cho tao mượn cái vú của mẳy sài một chút nghen, mầy kiếm cái gì khác chơi đở đi.
Nói xong nó hất tay thằng bạn ra, vại vàng để con cặc của nó vào giữa lòng ngực Kiều Loan, nó đưa hai tay xuống nâng hai bên vú Kiều Loan lên rối kẹp sát vào con cặc nó mà nấc tới tấp vào vú nàng.
Thằng bạn nổi máu điên lên chửi thề.
- Con cặc nè. . . .vừa phải thôi, chán tụi mầy thiệt, đụ mẹ! Có cái lổ với hai cái vú mà hai thằng mầy giành hết rồi tao lấy cái gì chơi.
Thằng mặt thẹo nhăn mặt như khl nhai ớt, nó cong mình hẩy hẩy con cu vô sát trong lồn Kiều Loan, rỏi nói:
- Cha xong rỏi nê mấy con.
Hình như thằng mặt thẹo lâu lắm không được chơi hay sao nên nó mới có dư thừa dạn nhiều, bởi vậy khi nó mới vừa rút con cu ra thì trong lồn Kiều Loan cũng vừa tuôn chảy ra từng giọt, từng giọt nước khí trắng đục lăn dài xuống tới dít nàng.
Thằng mặt thẹo vừa bước ra thì thằng kia cũng vừa nhây vô thếchổ, nó ngồi bẹp xuống để chơi ngồi vì phía trước thằng bạn nó đang mê mẫn cái trò chơi vú. . . .
Bọn cướp thay phiên nhau hãm hiếp Kiều Loan không biết là bao nhiêu lần. Chỉ biết khi nàng tỉnh lại thì bọn chúng đã đi hết. Kiều Loan mò kiếm áo quần mặc lại rồi lết thếch đi ra hướng dường cái, đón xe đi về đến nhà vào lúc trời vừa mờ sáng.
Cũng vào giờ đó, bên bình rượu dế, Tài vui vẻ cười nói với mấy thầng đàn em ở bến xe.
- Đụ má. . . .tụi bây thấy tao mới tập có một bừa mà lái taxi ngon lành không?. . . .
o O o
Bà Thanh hai tay mang lỉnh klnh đủ thứ, nào gà vịt, nào cam quýt, nhưng vẫn không quên mua thêm một bó hoa trước cửa nhà thương mang vào cho Tuấn.
Đã gần một tuần lễ, Tuấn nằm liệt giường trong phòng hồi sinh, bà Thanh chỉ được đứng ngoài cửa kính nhìn vào, hôm nay bác sĩ khám thấy cơn nguy hiểm đã qưa nên mới cho ehàng đổi ra phòng ngoài.
Bà Thanh biết trước là Tuấn chẳng ăn uống gì được, mặt mày bắng kín, tay chân chồ thì vô máu, chổ thì vô nước biển, nhưng bà vẫn mua đủ thứ để tỏ vẻ quan tâm đến Tuấn như một người vợ hiền lo lắng cho chỏng trong cơn hoạn nạn.
Bước vào phòng, nhln thấy Tuấn, bà Thanh buông rơi các thứ vun vãi dưới đất, bà chạy vội lại ôm Tuấn mà khóc lóc, bà rủa thầm Tài trong bụng.
- "Cái thằng chó đẻ, biểu nố đánh một hai cái dằn mặt, ai ngờ nó đánh ra nông nổi như thế nầy".
Bà Thanh cẩm tay Tuấn mà ấp ủ, hôn hít, dù gì thì Tuấn cũng là người mà bà yêu thầm bấy lâu nay, bà Thanh rớt nước mất thật sự.
Tuấn nửa mê nửa tlnh, chàng mơ màng cảm thấy người đau nhừ, tay chân rả rượi không còn một chút hơi sức, nhưng chàng vẫn nhận biết bà Thanh đang ngồi bên cạnh khóc lóc, lòng chàng chùng xuống. Tuấn tự trách mình sau bấy lâu nay vô tình với bà Thanh, một người đàn bà đẹp mà bao nhiêu gã đa tình dã đêm ngày trồng cây si. Tuấn thấy lòng mình nhen nhủm một chủt tình thương hại. Bà Thanh vẫn dêm ngày túc trực bên Tuấn như một người vợ lo cho chồng.
Cái tin danh ca Kiều Loan vĩnh viễn từ giã sân khấu gây chấn động trong giới ca nhạc và khách bộ điệu.
Trước khi trở về Đà Nẵng, nàng đã trả lời trong một cuộc phỏng vấn ngắn ngủi Với giới báo chí tại nhà riêng của nàng rằng:
"Em cảm thấy không còn hứng thú trong việc ca hát nữa. Giọng ca của em bây giờ không còn lôi cuốn chính em nữa thì làm sao mà lôi cuốn được người khác, vì vậy em mới quyết định rút lui khỏi ánh đèn màu, nhường lại cho những tài năng mới đang lên, chỉ giản vậy thôi".
Tuấn dã bình phục, xuất viện và dang trong thời kỳ dưỡng sức. Bà Thanh cũng rời bỏ vũ trường, ngày đêm lo cho chàng suốt mấy tháng qua. Bà yêu thương và lo lắng cho Tuấn như cái thời mười lám, mười sáu tuổi, mới biết. . . mê trai lần đầu.
Tuấn cũng bắt đầu yêu bà Thanh tha thiết. Từ cái thuở mới lớn, mới biết nếm mùi ân ái, quanh chàng không lúc nào thieu những cô gái trẻ đẹp bu quanh như ruồi bu cặc ngựa. Họ đến với Tuấn không phải chỉ vì chàng trẻ tuổi đẹp trai mà còn vì Tuấn là một tay chơi nổi tiếng của Sài Gòn hoa lệ, một gả công tử tiêu tiền như nước.
Riêng Tuấn thì chỉ coi họ như một bửa ăn ngon, không hơn không kém, nay ăn món này thì mai ăn món khác, thay đổi thực đơn hằng ngày cho đở nhàm chán.
Bây giờ sáp vô với bà Thanh một người dàn bà lớn hơn chàng cả mười tuổi, với đầy đủ những mánh khóe, thủ đoạn trong tình trường, lúc nào cũng đưa chàng đến những khoái cảm tột đỉnh của lạc thú ái ân, biết chìu chuộng, vuốt ve, Tuấn cảm thấy dây mới là tình yêu thật sự, chàng ngày càng say mê bà Thanh hơn, hai người đêm ngày quấn quýt không rời nhau tới nửa bước.Cuối cùng Tuấn quyết định làm đám cưới với bà Thanh, bất kể sự phản dối của gia đình chàng...
Mấy thằng du đảng dưa mắt nhìn nhau rồi từ từ lãng đi nơi khác, chúng biết tánh Tài khi hắn nóng giận chuyện gì hắn thường đi tới đi lui, đụng cái gì là đập cái nấy. Thằng đàn em nào vô phúc lãng vãng trước mặt thì thếnào cũng bị ăn thoi.
Tài đang tức như bị bò đá. Suốt mấy tháng nay, từ cái ngày hắn nghe lời bà Thanh xúi giục, đánh cho Tuấn một trận nhừ tử rồi bắt ca sĩ Kiều Loan đem vô nghĩa trang Chí Hòa hãm hiếp, hắn nghĩ là đã lập công lớn, nên đêm ngày hắn cứ chờ bà Thanh "vác lồn" đến đền ơn. Nào ngờ từ đó đến nay bà Thanh hô biến mất tiêu.
Tài vẫn còn thèm khác bà Thanh như một món ăn ngon đang ăn nửa chừng , chưa thỏa mãn mà phải bỏ ngang. Từ dó cho dến nay, cứ mỗi lần nghĩ tới là hắn nóng mặt lên. Hắn sai mấy tên dệ tử di dò tin tức. Bọn chúng về cho biết là bà Thanh đang ăn ở với Tuấn, nạn nhân của hắn, và nghe đâu họ đang chuẩn bị làm đám cưới ngày gần đây.
Tài phun phẹt một bải nước bọt xuống đất, hắn chưởi thề.
- Đụ má. . . .cái con đl với thằng điếm, hai đứa nó chưa đi mưa chưa biết lạnh. Tao sẽ cho tụi mầy biết đời là gì.
Trong đầu Tài vẽ ra một kếhoạch để trả thù.
Bà Thanh đứng xoay người trước tấm gương lớn thử lại bộ quần áo Tuấn mới đặt may cho bà, bà thật mãn nguyện.
Những loại vải đắt tiền nhất, những kiểu thời trang mới nhất được một nhà may danh tiếng nhất ở Sàigòn đo cắt Đủ kiểu dủ loại, bà Thanh ngồi tỉ mỉ xếp gọn vàọ va-ly theo từng loại một. Chiếc áo cưới đắt tiền được bao phủ một lớp ny-lon trong suốt, được bà cẩn thận treo lên móc áo chuẩn bị sẵn sàng cho ngày cưới sắp đến, mấy bộ đồ thời trang cho mùa hè, mấy bộ áo tắm hai mảnh, thêm chiếc áo lạnh bằng lông chồn thứ thiệt nhập cảng từ nước ngoài vào rất dắt tiền mà hình như cả Sài Gòn chưa thấy ai mặc.
Đó chỉ là áo quần chuẩn bị cho tuần trăng mật mà hai người dự trù là sẽ di một vòng Vũng Tàu, Nha Trang, Đà Lạt. Còn riêng bộ nhẫn cưới và đồ nữ trang thì Tuấn vẫn giữ bí mật, chàng muốn dành cho bà Thanh sự ngạc nhiên vào phút chót.
Cuộc đời bà Thanh còn mơ ước gì hơn nữa. Đàn bà ngoài bốn mươi tuổi, chưa hẵn dã là quá già nhưng cũng đã bước vào chiều đuôi mắt đã hằn rỏ vết chân chim, bây giờ lại sắp sửa bước lên xe hoa với một chàng trai tuổi đời chưa tới ba mươi, dẹp trai con nhà giàu, và điều quan trọng hơn cả là nổi tiếng trong giới dân chơi, dù là gia đình Tuấn không đồng ý, nhưng bà Thanh cũng đách cần.
Gia đình Tuấn không ưa bà nhưng chắc chấn là họ không thể bỏ Tuấn, đứa con cưng của họ được, mà tiền của gia dình Tuấn thì ăn đến ba đời cũng chưa hết. Bà Thanh càng nghĩ càng sung sướng vô cùng, bà cảm thấy mình là một người diễm phúc nhất trên đời...
Bà Thanh bỏ mặc đống quần áo, chạy bay vào phòng ôm chầm lấy Tuấn hôn tới tấp làm chàng đang nằm coi báo giật mình ngạc nhiên, Tuấn buông rơi tờ báo hỏi nhỏ :
- Cưng làm cái gì vậy.
Bà Thanh trả lời thẳng thừng, không úp mở.
- Em đang. . . .hứng, mình chìu em tí nha.
Tuấn mĩm cười nhìn bà Thanh đang kéo tuột chiếc quần đùi của chàng xuống rồi kê đầu vào giửa hai bắp vế của Tuấn mà bú một cách ngon lành. Tuấn cố gắng ưởng cong người lên để cho con cu chàng dược đút vô sâu trong miệng bà, Tuấn càng ưởng lên bao nhiêu thì bà Thanh càng ấn mạnh cái miệng xuống bấy nhiêu, bà nuốt mất tiêu con cu của Tuấn không chừa một khúc nào ló ra ngoài.
Tuấn lên tiếng:
- Đã quá cưng ơi! . . .cưng bú anh đã quá. .
Bà Thanh từ từ nhả con cu Tuấn ra và nói:
- Em có giỏi không? bây giờ mình thưởng em nha.
Tuấn trả lời bà Thanh.
- Được rồi dể anh thưởng cho.
Tuấn chóng tay ngồi dậy phụ bà Thanh cởi đồ cho nhanh, từ đằng sau Tuấn lòn tay ra phía trước để xoe xoe cái đầu vú bà Thanh, chàng hôn và liếm hết phía sau ót, lổ tai và cổ bà thanh, làm bà rợn khắp cả người.
Thủ tục vòng ngoài đã xong bây giờ thì dến thủ tục vòng trong, bà Thanh chóng hai tay xuống giường, bà nhỏng đít lên cao để chờ Tuấn thưởng, Tuấn với tư thế quỳ gối cũng từ phía sau cầm con cu rà rà xung quanh hai mép lồn rồi ấn thật mạnh vào lền bà Thanh. Bà Thanh rên rl lên vì sướng.
- Em hạnh phúc quá mình ơi? . . .sl.tớng quá. . . .đã quá chơi em mạnh đi mình.
Tuấn nghe theo lời bà Thanh nắc mạnh thêm chừng mấy chục cái liên tục, vì không kềm hãm dược nên con cu của Tuấn bắn khí ra tứ tung vào trong lồn bà Thanh. Cùng trong lúc đó bà Thanh cũng vừa cho ra luôn sạch sẽ Không bao lâu hai người ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi.
o O o
Mới sáng sớm đường phố Sài Gòn đã vang vang tiếng rao của bọn trẻ chuyên bán báo dạo cho những người di làm sớm, bản tin mới nhất trong ngày được bọn trẻ lập đi lập lại như một đề tài nóng bỏng làm hấp dẫn đọc giả.
"Án mạng rùng rợn, án mạng rùng rợn. Hai xác chết được tìm thấy trong chiếc xe du lịch hiệu Thăng-đờ-bợt, Người đàn ông bị cắt của quý nhét vào họng người đàn bà. Hung thủ đã bị bắt ngay sau đó, biệt danh hắn là Tài lụi, xếp xòng du đảng bến xe. . . ."