Trang 3 trong tổng số 6
Nga làm bộ càu nhàu, bước đi, để Thúy An thấy chị minh không muốn gặp chàng.
- Chú Tuyên, Nga nói với dáng thân thương, tình tứ.
Tuyên là bồ của Nguyệt, nhưng hình như chàng cũng trẻ tuổi hơn. Tối nay chàng diện thật kẻng, nên trông chàng càng trẻ trung hơn. Thúy Nga... động lòng... Nàng muốn đoạt người yêu của mẹ, vì bà đang đi chơi với Lý. Bà thì thừa mứa, trong khi các con thiếu thốn tình yêu... Đến như Thúy Diễm chàng cũng đã ngủ qua rồi, cũng vì Diễm khoe với nàng về tài nghệ của Tuyên, nàng mới dám:
- Sao chú đến giờ này? May mà' mẹ cháu vừa ra khỏi nhà với một người tình...
Tôi thấy, vì đứng trước nhà cả ba tiếng đồng hồ. Cô Nga đẹp quá. Nhất là đôi mắt. Không ai có thể làm ngơ được...
Nga cúi xuống, vờ thẹn thùng, mắc cỡ. . .
- Mình đi đâu một vòng, hay đứng đây có tiện không?
- Thôi, đi một vòng làm gì, mà đứng đây thì gió lạnh. Hay anh vào phòng em . . . ngồi chơi . . . đi anh . . . Tuyên sướng rung người vì Nga đã tự động đồi cách xưng hô anh em thay vì chú cháu như lúc nãy.
- Khoan, Nga đợi tôi ra xe mang thức ăn vào, chúng mình cùng ăn. Chắc Thúy Nga chưa ăn tối.
Rồi chàng ra xe và vào phòng Thúy Nga, tự nhiên như Nga là bồ chàng chứ không phải là Nguyệt.
Chàng đặt lên bàn một con gà quay, với xà lách, và một chai rượu chát. Chàng khệ nệ với Thúy Nga:
- Em ăn đi. Con gái lớn mà chẳng ai chăm sóc hết. Cần cái gì cứ cho anh biết. Sẽ có đủ thứ cho em, kể cả xe hơi riêng để đi học...
Thúy Nga đói bụng lắm, vì chiều nay nàng vừa ra bốn lần. Nàng ăn như gấu, và uống rượu hết ba ly... Rượu vào, Thúy Nga lờ đờ, nhìn Tuyên mà tương là người yêu... Nga nói:
- Tắt hết đèn để nhìn trăng lên ngoài vườn đẹp hơn nhé anh? ...
- Cũng được. Nhưng em thay áo dài đi. Hình như e ai đi đâu mới về , giờ này vẫn còn mặc . . . ?
Thúy Nga đứng chập choạng, vào phòng tắm rồi trở ra với chiếc áo ngủ mỏng dành, không áo lót, không xì líp Tuyên trố mắt nhìn người đẹp, nhìn đến không . . chớp. Đèn trong phòng được tắt ánh trăng vào. Ở bờ cửa sổ, vào bức tường, vào giường ngủ của Thúy Nga.
- Ừ nhỉ. Trăng đẹp và hữu tình quá.
- Cho em ly rượu nữa đi anh.
Nga lã lơi ngồi cạnh Tuyên. Nàng ngã người vào chàng, mắt lờ đờ. Hơi rượu bốc lên ngào ngạt. Tuyên cứ tưởng nàng còn trinh:
- Mười chín tuổi mà em chưa biết ái tình là gì thì uổng thật. Gái đời bây giờ phải văn minh, tiến bộ chứ. Ít ra cũng có một người tình, để đi chơi đó đây. . .
Nga đưa tay bá cổ Tuyên gần sát xuống phía dưới:
- Thì em đang có đáy, uống với em hớp rượu vang đi anh.
Tuyên đưa môi uống, và hớp chót, chàng sú cho Nga. Nàng đưa môi hứng, rồi uống ừng ực.
- Bồ này, có thể cưng em mỗi ngày vài lần không? Nga hỏi.
Thế nào là cưng hả cô Nga?
- Hừm, thế mà cũng làm tàn dậy đời. Cưng là... làm tình, là ân ái, là mí nhau cho sướng cả đôi bên chứ còn là gì nữa...
- Chết, cô làm ơn nói nhỏ. Nhỡ có ai ngoài nghe lén thì nguy.
- Đâu có ai. Kể cả chúng mình có thoát y, cũng không ai thèm nhìn... Cởi đồ cho em đi. Cả anh nữa, trời nóng quá. Đi anh...
Tuyên từ từ chớ không dám vội, chàng cởi áo cho 'Nga. Trời ơi hai trái vú của nàng dẹp lạ lùng. . . chàng cho tay xuống cởi luôn chiếc quần màu hồng. Dù ánh trống không rõ, chàng cũng thấy hết chòm lông đen sì của Nga. Chàng cúi xuống hôn đôi ngực.
- Sao không thấy anh cởi của anh? Cởi di. Đêm nay ở lại vui chơi với em cho đến sáng. Một, hai, ba bốn lần gì cũng được...
Tuyên cởi áo veste, rồi sơ mi, và thắt lưng thì Nga đã cởi cho chàng. Chàng chỉ còn cái xì líp trắng xóa bong bóng mập mờ.
- Em nằm cho ngay ngắn lại, Tuyên nói. Nằm như thế rơi xuống đất bây giờ...
Thúy Nga nằm ngay lại. Thân thể nàng lỏa thể, không một mảnh xiêm y. Hơi thở vẫn vang lên mùi rượu chát. Tuyên cởi luôn xì líp và trèo lên giường nằm bên cạnh Thúy Nga.
- Em say phải không? Nga. . .
- Cái gì em mà say hả. Uống ba chai nữa cũng chả thấy gì.
Nàng quay sang Tuyên gác chân lên chàng. Con cặc Tuyên tự nhiên chồng ngược, hùng hổ. Nga nắm cặc hỏi:
- Cái này anh đã gần mẹ mấy lần?
Tuyên bi hỏi khó, chàng âm ừ cho qua chuyện:
- Một năm vài lần, mà không hạnh phúc tí nào.
- Không hạnh phúc mà ngày nào anh cũng đến ? ? ?
- Đến để chuyện trò, với lại đến để. . .
- Để gần con Thúy Diễm? phải không? Có sướng không?
- À cũng thích sơ sơ. Nếu thích trọn vẹn anh có phải nhọc công tìm em làm chi.
- Tìm em vì em lớn hơn Diễm, biết đời hơn Diễm, phải không?
- Chắc thế. Mà nhất là em đầy đủ hơn Diễm. Vú Đến lông. . .
- Chưa nhìn làm sao anh thấy được?
- Cho nhìn nhen? Ngay bây giờ nhen?
Thúy Nga không nói. Chàng xuống hôn hôn Nga túy lúy Hai chân Nga giang ra, một cái gối kê dưới đít nàng. Mu lồn vời vợi... Tuyên tha hồ .hôn, bú, làm gì cũng được. Nàng la lớn lên:
- Tuyên ơi... Diễm nó nói tài nghệ anh cao cương lắm. Đêm nay hãy thi thố cho em được lên thêm đang nhen. Bé giờ đây là lần đầu... em chưa biết...
Nàng dấu biệt chiều hôm đó đã ra bốn lần với anh tài xế Tuyên bú hột le của Thúy Nga, làm bụng nàng giựt lên bưng bưng.
- Đó Tuyên ơi, em đang bay lên thiên đàng đây. Hột đó là hột gì mà làm ngất ngây đến thế? úi trời ơi, anh cho lưỡi rà hai mép của em nửa hả anh, anh không gớm sao? Trời ơi. Đừng anh ơi, đừng cho ngón tay vào.
Hả hai ngón. Trời ơi, anh làm cái gì đó. Anh ngoáy lên hả? Giết chết luôn đời em đi anh Tuyên, đừng cho sống. . .
Tuyên dùng tối đa hàm râu con kiến của chàng làm cho Thúy Nga mê man. Trong ba chị em, chàng chịu nhất là Thúy Nga. Râu chàng rà mạnh hai cái beng. Rồi lười chàng tiến vào âm đạo rung rung. Đó là lúc Thúy Nga la ngất ngây:
- Ối trời ơi, ôi nước ơi. Tuyên cho lưỡi vào đó nửa hả anh? Anh không gớm hả anh? Chỗ đó em đi đái mà, dơ lắm người ơi.
Nga nói huyên thiêng, Nga nói loạn xạ. Đít Nga xàng bất tận liên tu. Tay nàng nhấn Tuyên vào háng nàng. Cái lưỡi Tuyên đã âm thần đưa nàng vào cơn mê.
- Anh muốn gần em không anh? Anh lên người nằm đi anh.
Tuyên leo lên, bú vú. Rồi chàng cầm cặc đưa nhẹ vào nhẹ vào. Nó lút từ từ, nó đi vào như người ta bắn một mũi tên vào cây chuối. Chàng không nghe Thúy Nga la đau đớn. Chàng chờ nghe cái sực.
- Em không còn trinh nữa anh ơi. Hai năm, tối nào cũng thủ dâm bằng quả chuối thì làm sao em còn trinh được. Anh cứ chơi cho đã đi. Trinh tiết mà làm gì Chỉ cần em không ngủ với người khác là được. Phải không anh?
Tuyên yên trì hơn. Chàng không mang trách nhiệm phá trinh Thúy Nga. Chàng chơi và nắc không còn bút nào tả được. Chàng ra, một cái ra sung sướng. Môi chàng đang được Thúy Nga hôn mặn nồng. Chàng ra không còn một giọt, và nằm bất động ra thở như kéo xe. Nga cũng cùng ra với chàng. Hai người cũng mệt như nhau. Nằm ngắm ánh trăng mười một tràn vào căn phòng...
- Mệt không anh? Thúy Nga hỏi. Nằm nghĩ một tý, rồi em bú cho anh.
Nhưng tiếng gõ cửa dồn dập, làm hai người vội mặc đồ Nga đến mở. CÔ bé Diễm thò đầu vào, và khoe với chị:
- Em vừa chơi với anh tài. Mệt quá. ảnh nói... chiều nay chị đã cho anh. Bây giờ chị xuống cho ảnh tiếp đi.
- Chơi như thế mà ảnh chưa ra. Em ra ba cái rồi. Chị nằm một mình trong này làm chi. Anh đang chờ chị dưới nhà xe.
Tuyên nghe và chàng đợi cho Diễm khuất, bỗng chàng chào Thúy Nga đi về biệt dạng. Chàng biết chiều nay Thúy Nga đã ân ái với người tài xế? Thế mà trong cuộc ái ân, nàng không hề hé môi cho chàng biết. Tuyên ra về vì thần tượng Thúy Nga sập đổ... Một mình Thúy Nga trở lại giường. Diễm đã gián tiếp khai hết. Cánh cửa phòng Thúy Nga vẫn mở hở. Một hồi lâu chờ không được, anh tài lò dò bước lên, gõ cưa. Thúy Nga nhìn thấy, nói:
- Chắc anh có uống thuốc hay sao mà chơi lâu dữ vậy?
- Dạ có, thuốc gia truyền. Uống một huấn có thể chơi đến ba ngày chưa thấy gì. Sao cô không xuống? Đợi gần chết, tôi đánh liều lên đây. Cô có sẵn sàng không, nếu không tôi xin rút lui...
Thúy Nga nửa như trách anh tài đã bộc lộ cho Diễm biết, nửa như nàng muốn tiếp tục cuộc truy hoan dang dở với Tuyên. Nàng kéo anh tài vào giường. Vẫn ánh sáng đó, vẫn giường nệm đó, chỉ có tình nhân đồi khác. Quả tình anh tài đã thi thố hết mình đêm đó với Người đẹp. Chàng cũng trịnh trọng banh lồn Thúy Nga, cũng bú, cũng móc mồng đóc cho Nga rên dữ dội, rồi mới lên đụ. Lần nầy chàng ra, chàng bắn những tinh khí mà cả buồi chiều, cả buồi tối tồn đọng lại tinh khí chàng bắn vào lồn Thúy Nga nghe từng tia một, Nga co giò, trân mình hứng chịu. Và chàng chơi tiếp đến ba giờ sáng mới thôi.
Đêm đó, Thúy Nga khóa cửa cho anh tài xế được an giấc. Đến sáng Nguyệt mới về. Sáng đêm, Nguyệt với Lý cũng mướn Hotel mà ân ái. Chàng quyết được giải ngũ, chàng quyết đụ cho Thúy An mang thai... Đứa con nầy chàng phải bế trên tay, phải được ôm hôn nó, chứ không như bé Thúy Nga, con đầu lòng.
Cũng đêm đó, Thúy An đã viết cho Lý bức thư:
"Anh Lý thương yêu,
Anh không biết em đã nhìn thấy cảnh tượng anh ân ái với mẹ chiều nay. Kề cả lúc anh ngồi uống cà phê và ăn bánh pa té. Anh sẽ ở lại nhà này. Còn gì hạnh phúc cho em bằng. Thương đôi mắt của anh mà phải chịu cảnh chồng chung, của Mẹ và của em. Anh phải cho em đứa con nhen anh. Làm thế nào cho nó giống anh như khuôn đúc mới được. Đặt nó tên gì nhỉ? Tên Hải nếu là con trai. Tên Quân nếu là con gái. Em chỉ mong có một đứa thôi và dứt. Mẹ hứa cho anh giải ngủ thì anh phải tin điều đó. Bà giàu sụ và quyền thế không ai bằng.
Tối nay em có tiết lộ sự thật với chị Nga, con anh, rằng em đã ngủ với anh. Con em sẽ gọi anh bằng bố, vì cả hai chúng ta đều là con. Chị Nga có vẻ không muốn biết anh là cha, một người cha nhiều trọng tội NGỦ VỚI MẸ.
Xin lỗi anh, em đã nghe lén hết chuyện của anh, cũng hên là anh không tiết lộ việc chúng mình chiều nay. Điều dó càng tốt. Vì không ai để ý, anh ăn nằm với em. Thôi nhé, ráng tẩm bổ cho đủ sức để cung cấp hai mẹ con, bà Nguyệt và Em. Em Thúy An".
Sáng ra, Lý nhận được thư. Nhân bà Nguyệt vào tắm, chàng lấy ra đọc, và ngồi tầng ngần. Chàng tầng ngần vì con chàng không muốn nhìn chàng. Chàng tầng ngần vì làm cách nào để đủ sức cung phụng cho hai mẹ con Nguyệt. Chỉ đêm hôm qua. . . bà bắt anh phải đụ bốn năm lần. Đụ cho tới sáng mới cho mặc quần. Còn sức đâu cho em Thúy An đây?
Riêng Nguyệt, nàng không tài nào quên được thằng con nuôi. Nàng cứ muốn ân ái với Lý suốt ngày suốt đêm. Đến những cậu sinh viên bà chọn để thế Lý, bà cũng chơi không ngừng nghĩ, Bà tắm xong, cứ để thân hình lồ lộ như thế bước ra:
- Chơi nữa không con? Nước mát làm Mẹ hồi sinh, và muốn ân ái nữa... Mẹ muốn suốt ngày con để cu vào lồn Mẹ, ăn cũng để, ngu cũng để... không cho con đi đâu một bước mà không có mẹ nhen.
Lý làm bộ cười cười, nhưng trong bụng âu lo bà dâm như xưa kia. Nguyệt bảo chị làm nấu các món ngon và bổ cho buổi cơln trưa... Chàng đi thờ thẩn ngoài hiên, bất giác gặp Thúy An. Chàng làm bộ gọi nàng là cháu để bà Nguyệt không chú ý.
- Mẹ đi đâu rồi? Thúy An hỏi. . .
- Mẹ vào bếp nấu ăn với chị làm. Lý trả lời.
- Tưởng Mẹ đi đâu (nàng hạ giọng). Anh vào phòng em chơi. Nghe rõ nhưng Lý làm bộ:
- Cái ao cháu mặc đẹp ghê nhen. Không biết có phải tại cái áo hay tại người mặc? Cái sân bỗng sáng trưng...
Đến phiên chàng nhìn quanh và hạ giọng:
Đừng gọi anh bằng anh. Nhỡ Bả nghe được là lớn chuyện à...
Thúy An cười bí hiểm, nàng nước đi nhè nhẹ, cho Lý thấy nằng thướt tha, hấp dẫn. Nàng vào bếp nấu phụ với mẹ. Lý sung sướng được gần hai mẹ con cùng lúc Nhưng Thúy An hấp dẫn với chàng hơn, và dâm thì không bằng bà Nguyệt.
- Mẹ nấu gì đó, cho con phụ với được không? Thúy án nói.
- Cha, trời bữa nay thế nào cũng bão. Từ nào tới giờ mới nghe cô con gái của Mẹ nói một câu như thế. Có thật con muốn phụ không.
- Không, con vào đây làm chi. Mẹ đưa con lựa nấm cho. Cả đêm qua Mẹ với chú Lý... dữ dội như trời mưa hả...
Nàng làm bộ thơ ngây hỏi mẹ, nhưng thực nàng đang đìêu tra. . .
- Thì cũng như đêm khác thôi. Nhưng với Lý, mẹ thích hơn những người khác. Lý có thể để luôn trong đó mà ngủ cũng được.
Bà ngưng tay, không lặt tôm nữa, mắt nhìn ngẩn ngơ ra khung cửa.
- Gần hai mươi năm rồi hai người mới gặp lại. Chả trách.
- Không, từ hồi nó còn bé cũng thế... Hai mẹ con cứ tối ngày ôm nhau . . . ôm nhau . . . Cho đến ngày Mẹ mang thai, thì ông ngoại chia duyên rẻ lứa. Đến bây giờ mẹ mới gặp lại đứa con nuôi... Bà thẩn thờ, thở hắt ra, đôi mắt chau lại.
Xin lỗi, con làm mẹ mất vui. Thúy An nói. Tại con vô tình chớ bộ. Nhưng sao anh ấy là con nuôi... mà...ăn nằm với Mẹ ?
- Tại định mạng bắt mẹ phải thương nó như người yêu Mẹ không gần ai mà được thỏa mãn sung sướng như với Lý.
Nàng định nói "Con cũng thể' nhưng lại thôi.
- Mối tình đẹp đó chứ. Con mà yếu Mẹ. Hèn chi hôm qua đến giờ mẹ không hề hé môi cho chị Thúy Nga gặp Cha.
- Ừ Gặp làm chi? Chúng nó gặp. nhau, biết gọi nhau bằng gì ? Bà lại buông cái dao, sửng sờ. . . như người bị ma hớp hồn.
Mẹ nói dối Lý là cái bào thai đó, mẹ đã bị ông ngoại bắt phá rồi.
- Nhưng còn cặp mắt? Cặp mắt nhung đó chạy trốn đi đâu??? Thúy Nga giống hệt Lý Cặp con mắt. Có dấu Trời cũng không khỏi.
- Hình như chị Thúy Nga cũng biết mà không muốn nhìn mặt cha, đó mẹ .
Nguyệt quay phắc nhìn cô con gái.
- Sao Thúy Nga biết con?
- Thế mới lạ đời... Thôi con không nói nữa. ừ, mà cặp mắt nhung của chú Lý đẹp thật, cả khuôn mặt nữa hả mẹ?
- Khuôn mặt vàng của Mẹ đó. Hôn hoài không biết chán, đã vậy trên giường... thôi con còn nhỏ quá mẹ không nói đâu.
Bà đâu có ngờ sáng hôm qua, chàng đã ái ân với Thúy An đến ba lần, và ra trong Thúy An đến hai lần...
- Còn con, bồ bịch gì đâu chẳng thấy vậy? Nguyệt hỏi.
- Dạ, con còn nhỏ mà, nôn nóng gì... Chừng nào mà chẳng được. Quả tinh, bà Nguyệt hoàn toàn không ngờ cô con gái tên Thúy An đã bị cha sở tên Kiêm phá
trinh. Và sáng hôm qua nàng đã ngủ luôn với Lý.
- Trong tháng này mẹ có đi đâu xa không? Thúy An hỏi.
- À mẹ định nói thì con hỏi. Mẹ phải đi Singapor ba ngày để lấy hàng. ở nhà con trông chừng giùm chú Lý cho mẹ, không cho đi đâu nghe.
Bữa cơm thịnh soạn được dọn ra. Mọi người ngồi vào ngoại trừ Thúy Nga cáo bệnh không ăn. Chân Thúy An dầm lên bàn chân của Lý.
- Ngày mai, mẹ có việc phải đi xa. Con ở nhà có đi đâu thì dẫn các em theo, như Thúy An...
Lý Dạ trong lòng mừng khấp khởi. Chàng với Thúy An được dịp bằng vàng. Sáng hôm sau chiếc xe Mercedes vừa khỏi cổng, chạy chưa được mười cây số, Lý đã chạy qua phòng Thúy An. Chuyện ái ân vụng trộm này chỉ có Thúy Nga biết. Nhưng nàng tỉnh bơ, mà trong dạ quyết phải rình xem hai người ân ái. Cánh cửa phòng Thúy An đóng lại, nàng nhét luôn ồ khóa, phòng hờ có ai nhìn lén. Nhưng cái lỗ nhỏ trên đầu cửa thì nàng không biết. Cái lỗ đó đã cho Thúy Nga thấy tử khai thiên lập địa cảnh hai người Đụ nhau.
Lý trong lòng mừng lắm, ôm Thúy An hôn lấy hôn để Nàng mặc có một cái xú cheng và quần lót mỏng dành, cũng ôm hôn dôi mắt đẹp của Lý.
- Mấy bữa nay bả có bắt anh chơi nhiều không? Thúy An hỏi.
- Khỏi nói, nhưng anh quyết để dành sinh lực cho em. Nhất định em phải mang thai với anh, con anh phải do em sanh anh mới chịu. Đôi mắt thì giống anh, còn chuyện khác phải giống em.
Hai người nút lưỡi nhau hàng mười mấy phút.
- Anh cởi đồ ra đi, và cởi cho em nữa. . . .
Lý cởi áo cho mình, rồi cởi luôn quần đùi, và cởi xú cheng xì líp cho Thúy An. Hai người trần trụi giống như giống người ăn lông ở lỗ ngày xưa. Họ ôm nhau da diết. Đặc biệt Thúy An cứ hôn đôi mắt nhung của: Lý
- Anh ơi, đôi mắt anh hôn đã quá. Con em sẽ giống anh như khuôn đúc nghe anh Lý.
Ngoài này, Thúy Nga bị sức dâm trong kia hấp dẫn, nàng bó gối chịu trận. ước gì, người trong kia không phải là cha nàng, nàng đã xin Thúy An chia xẻ tình yêu Con cặc của: Lý dài và to dễ sợ quá. Nó dài và to đến độ Thúy Nga không thể tưởng tượng được nó sẽ vào trong Thúy An dễ dàng. Dài to mà lại trắng hồng, chứ không đen như của anh tài xế. Thúy An quỳ xuống, ngoạm con cặc mà bú ngon lành, Lý ngửa mặt lên trời mà la gào.
- Gặp gỡ làm chi như thế này hỡi trời? Thúy An sẽ mang thai với con, điều đó không gì lạ. Nhưng con có mang tội đã gần Mẹ gần luôn con không trời đất? Có thất đạo không?
Nói đạo đức mà chân chàng đứng yên chồ Thúy An ngậm bú. CÔ bé miệng cứ bú mà vẫn âm ư sung sướng.
Thúy Nga thèm quá, ước gì giờ đó mà có một người tình, nàng sẽ xin làm giống hệt trong kia... Đẹp nhất là hình ảnh Thúy An ngưng bú, ìấy con cặc Lý chà lên tóc, lên mặt, lên mũi nàng...
Cặc ơi, định mạng phải không? Hãy cho ta hưởng trong ba ngày, và sau ba ngày đó hãy cho ta mang thai nhen? Lát nữa mình đứng chơi thử coi sướng hơn nằm nhen anh?
Lý gật đầu, Thúy An nói gl mà chàng chống lại, vì tất cả cho nàng. Nàng là bà chủ.
- Đút thử vô đi anh Lý . . . .
Lý cong người lại, cầm cặc đút vô lồn Thúy An. Nó vào, nó vào ngoan ngoãn, êm ngọt, và suông sẻ. Thúy an cong người lại hưởng.
Thúy Nga ngoài này như chết cứng. Nàng cho tay vào đùi kẹp cứng mà rên nho nhỏ. Nhưng tiếng rên đó bay vào phòng, Thúy An nghe thấy được, nàng càng làm dữ dội hơn. Còn gì sướng bằng hình ảnh người cha đang làm tình với em mình? Nàng hôn mu bàn tay để tưởng tượng là đang hôn người đàn ông khác.
Con cặc Lý được đưa vô, đưa ra, nhờ Thúy An biết thụt hôn lùi tới. Nó bóng lưỡng dễ thương làm sao, làm Thúy Nga phải chết mê . . . .
- Úi úi sướng lắm mình ơi. Ba ngày bà mẹ em đi vắng, hai vợ chồng mình không rời ra nhen anh. Anh đẹp quá Lý ơi...
- Em cũng đẹp nữa Thúy An. Hình ảnh của em là Nguyệt khi còn nhỏ. Hai vú em đang cà ngực của anh kìa... mình chơi cái này tới trưa nhen em? Thúy An?
- Dạ, cứ chơi chừng nào ra, chơi tiệp. Chơi cho em phải mang bầu mới thôi. .
- Nhưng lỡ mẹ am biết thì sao?
- Mẹ em biết hả? Cũng như ông ngoại phát giác ra Mẹ mang thai với anh thôi. Nhưng lần này Mẹ không đuổi anh đi đâu. Vì Mẹ thương anh hơn vàng hơn ngọc... úi đụ đã quá anh ơi... Lý của em ơi. Anh phải đụ sao cho em ngất lên em mới chịu Lý.
Chàng bế thốc Thúy An lên mà đụ. Thúy An co hai chân quấn lấy người hùng, tha hồ nấc.
Ngoài kia Thúy Nga chịu không nổi phải la lên:
- Trời ơi, xuống đây mà coi hai người đụ nè trời.
Con chịu không nồi nữa. Phải có một con cặc cho con chơi con mới thỏa...
- Biết ai kêu gào thảm thiết vậy không anh Lý?
- Không. Lý bảo.
- Cơn gái cưng của anh đấy, chị Thúy Nga.
- Làm sao nó thấy mình chơi mà la?
- Chắc là. . . nhìn lổ khóa. . . Nắc mạnh nữa đi anh, sướng quá, em sắp ra rồi, chịu không nồi nữa anh ơi.
Cặc của anh to và dài quá. Cặc này mà chơi bà già thì uổng quá. Anh phải đụ trẻ như em...
Thúy An ôm nắc từng đợt, và nàng la lên:
- Lý ơi, tuổi của anh cũng đáng Cha em, mà sao anh đụ em đã quá Lý ơi. Nắc mạnh nữa đi anh. Sướng quá sướng. hơn đụ người khác. Đưa đôi mắt đây cho em hôn. úi, đẹp quá. Tôi giao hoan với tài tử ngoại quốc chớ không phải là Lý, chồng của Mẹ tôi. Nghe nè, đó, anh có nghe em ra trong anh không hả Lý. Còn, còn nữa ra nhiều đi, xịt hết khí trong lồn em đi. Bữa nay là lần thứ ba anh đụ em. Thế nào cũng mang thai với anh Lý ơi là Lý ơi.
Nàng nói lớn, thật lớn, cốt cho Thúy Nga nghe. Lý lại ra trong nàng xối xả. Những giọt khí nóng rang tràn vào lồn nàng không ngưng. Và Lý mệt quá nằm bật ra thở, như chết rồi.
Ngoài kia, quả Thúy Nga đã bị cảnh dâm dật chịu không nổi. Nàng về phòng riêng, cầm trái chuối to và dài bằng cặc của Lý. Nàng cởi quần, cởi áo ra như con điên, dện khóa chặt cửa. Nằm lên giường, thòng hai chân xuống, và nói:
- Thúy An ơi, em chơi con cặc gì mà to và dài ghê sợ vậy? Của chú Lý hả? Trời ơi chị nhìn thấy hết từ đầu. Chịu không nổi, chị đã về lấy một trái chuối cũng to và dài không kém. Chị vạch lồn, đút vô thủ dâm đây em. Trời ơi, chị đang tưởng tượng cảnh chú Lý đụ em đây Cặc chú Lý dài và to quá... Chị đang thụt quả chuối nay...
Bên phòng Thúy An im lặng. Lý đang nhắm đôi mắt liu hiu như ngủ. Thúy An không nghe gì nữa bean ngoài. Tiếng Thúy Nga cũng im bặt. Như vậy là thế nào. Thúy An đoán là bà chị đã chịu không nổi đã về phòng tự thủ dâm.
Thúy An xin phép Lý chạy xem Thúy Nga thủ dâm. Nàng chạy lại ngồi trước phòng chị Thúy Nga, nhìn vào lỗ khóa, và thấy Chị Thúy Nga đang thọt quả chuối dài và bự không khác cặc của Lý:
- Trái chuối này cũng to và dài cỏ khác gì cặc của chú Lú đâu. VÔ lồn chị đi em. Thụt cho lâu. ôi sướng lắm em ơi? Con Thúy An sao sung sướng thế. Nó được chú Lý người tình của mẹ và cha ruột của tôi chơi, bú. Trời ơi nhớ lại cảnh hai người bú nhau.chịu không nồi. Chơi đi em . . . cái này phải lâu thiệt lâu nhen. . .
Thúy Nga đã thụt trái chuối dài vào lồn. Trái chuối để nguyên vỏ. Đít nàng hẩy lên từng chặp, tay tự bóp vú và kêu lớn lên:
- Có người đàn ông nào rảnh, cho tôi mượn đỡ con cặc tôi chơi đến chiều, đến tối, đến sáng mai cũng được . ôi sướng nhưng không sướng bằng cặc thật. Không sướng bằng cặc của chú Lý. Không sướng bằng Em Thúy An vừa đụ, vừa nút lưỡi với chú Lý...
Thúy Nga cứ nhắc đến tên chú Lý hoài không dứt. Thúy An lại nứng lồn dữ dội. Nàng đang mặc có cái quần mỏng dành. Nàng cho tay vào lồn chà mạnh. Vừa xem chị Thúy Nga thủ dâm vừa chà lồn. Nàng nghe phía saU lưng như có người. Thúy An quay lại.
Đó là Lý:
- Em đang xem gì mà khích động thế? Lý hỏi.
Thúy An hoảng hồn, đứng bật dậy, dắt tay chàng về phòng:
- Không, em có xem gì đâu. Xem chị Thúy Nga nằm ngủ . . . mơ màng. . . Chắc chị chịu không nổi cảnh hai chúng mình đụ nhau... Lý trào dâng một niềm thương. "Thúy Nga đã chiu không nổi cảnh hai chúng mình đụ nhau'. Thế Thúy Nga chưa từng biết đụ là gì à??? Chưa có nhân tình à??? Tội nghiệp cho con tôi. Mười chín tuổi đầu rồi chớ còn nhỏ nhoi gì đâu . . .
Lý để nguyên trần truồng như thế, lật Thúy An ra đụ chứa chan, đụ tàn khốc... đụ cho quên hình ảnh Thúy Nga đang đau khổ.
- Thúy Nga chưa biết Đụ là gì Bao? Lý hỏi Thúy An. - Dạ... không biết nữa. Thúy An nói... Em nghĩ chỉ nhìn vào và thèm chúng mình đụ nhau... không ân hận. Chỉ ước ao Lý không là cha...
Để làm gì? Lý hỏi nhanh.
- Còn để làm gì nữa... Anh mà không là cha, có lẽ buồi chơi này thêm vui, vì mình anh mà đụ tới hai cô bé tuổi đáng con...
Không được. Lý nghĩ. Thúy Nga muốn dự phần vào??? Không được. Chỉ mình Thúy An thôi. Và chàng trổ tài nắc dữ dội, nắc như chưa từng được nắc.
- Sao bữa nay anh dữ dằn thế. Thúy An hỏi. Nắc thế sướng lắm anh ơi. Nắc tiếp tục cho em sướng với Lý ơi...
Bên kia chị Thúy Nga sắp ra. Nàng cho quả chuối vào tận đáy lồn, rồi rút ra. Cứ thế nàng chơi. Chơi thỏa mãn:
- Nè, Tôi ra nè chú Lý ơi. . . Cặc chú vào lồn Thúy An sướng làm sao, thì quả chuối này cũng làm cho tôi Bướng như vậy. ôi tôi đang bắn ra, ôi sướng quá trời ơi còn nữa, còn nữa. . .
Ra xong, Thúy Nga để nguyên quả chuối nằm trong lồn mà thở, nhắm khít mắt. Hình như nàng còn muốn chơi thêm chớ chưa dứt. Trong khi đó Lý đè Thúy An đụ lừng trời. Thúy An la:
- Ôi anh Lý. Cái này phải thực lâu nhen anh. Phải một tiếng đồng hồ nhen. Sao không nghe chị Thúy Nga đến xem hai đứa mình đụ hả anh ? ? ?
Lý im lặng, cứ đụ Thúy An như xé trời, như rọc biển. Chàng cũng nhắm mắt. Một ý nghĩ đen tối nào đó đang thoáng hiện trong óc chàng, nó đen tối như căn phòng thiếu ánh sáng chàng đang đụ Thúy An.
Như thế là anh chàng đẹp trai Lý đã được đương nhiên giải ngũ, nhờ vào đồng tiền và thế lực của bà Nguyệt. Nhưng được giải ngũ thì chàng lại bị "gông cùm" với bà Nguyệt. Đi một bước, Lý phải có người theo dõi. Ngay cả chuyện ái ân của chàng với Bà, cũng hớ hênh, bừa bãi.
Một phần vì Bà quá thương Lý. Một phần vì bà nghĩ các cô gái hãy còn thơ ngây. Một hôm mùa hè, Bà với Lý xuống hồ tắm lội bơi... Xong bà lên trước, ngồi vào chiếc ghế vải, có dù che... Lý leo lên bờ, chàng cũng ngồi vào chiếc ghế gần đó đọc sách.
- Sách gì đó Con? Kéo ghế ngồi sát vào Mẹ nè, để tay lên ngực Mẹ nè.
Lý đeo kiềng râm, và làm theo lời bà Nguyệt.
- Hừm, hai đêm rồi không có gì hết. Mẹ thèm quá Lý ơi...
Cách xưng hô lạ lùng đó, khiến cô gái út là Thúy Diễm để ý. Nó theo dõi, và bữa nay nó đang nhìn Mẹ tắm từ trên cửa sổ trên đâu. Nó lấy làm lạ là sao chú Lý gọi bà bằng Mẹ. Nguyệt gọi chú Lý bằng con, mà sao như bồ bịch như vợ chồng.
Bàn tay Lý không những cho lên ngực Nguyệt, mà còn bóp bóp, khiến bà này rên nho nhỏ:
- Chỉ bóp vậy, đâu có sướng hả con. Con phải ngậm vào bú , Mẹ mới đã chứ. . . Như hồi con còn bé . Nhanh đi Mẹ đang hứng.
Lý tuột cái xú chiêng màu của bà ra. Hai trái vú ửng hồng, nuốm không đen, mà còn nho nhỏ. Chàng ngậm vào bú, nút tha hồ:
- Úi con tôi nó bú vú tôi nè trời. Chỉ bú thôi hay có làm gì không, Lý con? Tay con để không làm gì? Sao không cho xuống sờ lồn Mẹ tý đi. Sờ nhè nhẹ thôi, chớ không phải Đụ đéo gì đâu...
Hai bàn tay Lý cho xuống như cái máy. Tất cả tâm hồn chàng để cho Thúy An, và sinh lực chàng cũng thế.
Chòm lông nhiều và quăn tít của bà Nguyệt khiến cho tay Lý ướt nhèm. Nước lồn bà dã tuông tràn đầm đìa như hồi còn con gái. . .
Nước của mẹ nhiều lắm phải không con? Nguyệt hỏi. Tại con bú vú hay quá đấy thôi...
Nguyệt đưa tay sờ Cu Lý, hứng tình quá cặc Lý thù lù một đống.
- Cởi quần ra cho mẹ nhìn bửu bối của con tý được không, Lý?
Chàng không nói, Nguyệt cứ tuột quần chàng ra. Trên cửa sồ lầu Thúy Diễm, nhìn xuống, Diễm thấy cặc Lý một đống như khúc thịt. Diễm nhìn trân trân. Các anh tài và của Tuyên đâu có như thế. Chỉ cặc của Cha Kiêm mới sánh bì. Diễm còn thấy mẹ nàng kéo chiếc cặc đó của Lý cho vào mồm bú, nút ngon lành. Mặt Diễm đanh lại, và hồng như trái gấc... Nàng nghe nước lồn đang chảy ra hai bên háng. Nguyệt tưởng lũ con đã đến trường... nên Nguyệt càng tự nhiên hơn.
- Sướng không con Lý. Trên giường chỉ lo ân ái, không thì giờ bú mớm gì hết. Bà lại ngoạm vào cặc Lý bú như đứa con khát sữa.
Diễm thèm chảy nước miếng. Tại anh tài đang bận đưa chị đến trường, nếu không. . . Diễm ở nhà, duy chỉ có mỗi Lý biết. Nhưng chàng không tội gì hé bí mật. Chàng còn biết Diễm đang thị sát cảnh Nguyệt bú chàng... Trong khi Nguyệt dang bú, chàng đưa mắt lên nhìn cánh cửa số phòng Diễm. Đột nhiên chàng thấy Diễm hụp xuống như để né tránh nhưng mái tóc đã cho chàng biết... Cặc chàng càng thêm cứng. Biết đâu...
- Bú mạnh đi mẹ, hôm nay con đã quá. Sao bữa nay mẹ bú hay thế. úi giời ơi, mẹ cho cặc con tuất vào trong xa. . .
Chàng hứng vì lý do khác chứ không vì Nguyệt đang bú, mà Nguyệt thì tưởng là bà đã làm cho chàng gồng lên... Bà bú ngon bú lành, bú không cần mớ mắt. Cong người lại bú thằng con trai. Bà ngậm luôn hai trái dái mà "ăn". Khiến Lý phải thốt nên lời:
- Trời ơi, bữa nay Mẹ ngậm luôn hai hòn dái của con nữa? ước gì có cái lồn lươn đâu đây, cho tôi bú một miếng. . .
Từ trên cửa sồ đâu, Diễm nghe vì chàng nói lớn lắm. Chàng nói cố để Diễm nghe... Nguyệt không biết gì hết. Nàng đã cởi tuột xì líp nàng ra, lấy đầu cặc của Lý chà chà miệng lồn, và rên nho nhỏ.
Như vậy sướng hơn đụ con trai ơi, Nguyệt nói. Diễm nhìn cảnh mẹ đang chà lên, nàng chịu không nồi phải cho tay vào mà chà lồn mình...
Nhờ cái kiếng râm, mà Lý thấy hết động tát thủ dâm của Diễm. Chàng manh nha một ý nghĩ đen tối. Như chàng đã ngủ với Thúy An đến có thai.
- Sướng quá, hay hai mẹ con minh chơi luôn được không? Đâm vô lồn đi. Đó, đó mẹ ơi... Nó Đã vô, đã vô . . sướng quá mẹ ơi . . .
Nguyệt và chàng đã ân ái giữa trời. Người duy nhất chứng kiến cảnh giao cấu này là Diễm. Em nứng chịu hết nồi. Em đã chạy qua phòng Mẹ mượn đỡ cặc giả có pin, rồi trở lại phòng mình đâm vào, và nhìn cảnh dưới hồ bơi . . .
Lý chơi nhiều quá nên chàng không ra nhanh được. Chi có Nguyệt là ra.
- úi chơi ngoài lộ thiên như vầy mẹ mau ra quá con ơi Lý... Đó, mẹ còn ra nữa, ra nữa... sướng quá con ơi...
Mắt Lý vẫn không rời cửa sổ phòng Diễm. Nguyệt ra xong rút cặc chàng ra, và Nguyệt đòi về phòng ngủ một giấc. . . Trong khi đó chàng vờ thơ thẩn. . . bỗng chàng đến phòng bé Diễm. Chàng đưa tay gõ nhẹ:
- Ai đó, đợi một chút. Diễm nói.
Diễm gỡ con cặc giả có pin ra, mặc lại quần, mới ra mở của. Nàng vờ ngạc nhiên khi thấy Lý.
- Ủa chú Lý. Hôm nay chú không đi đâu à? Cháu bị ốm, nghĩ ở nhà một hôm... Mời chú vào phòng cháu chơi...
Lý từ từ vào, Chàng quan sát căn phòng Diễm. Mền gối bừa bộn, và hình như chàng thấy luôn con cặc giả nằm một nửa dưới chăn mà Diễm dấu không kỹ.
Nhưng chàng không nói. Con cặc trong quần chàng tự động ngỗng lên khi thấy cô gái hớ hớ Diễm. Chàng cốt ý cho Diễm thấy gần của chàng bao lớn. Diễm nói chuyện nhưng mắt nàng để vào chỗ cái quần đang đội vai.
- Hay quá há? Diễm nói khơi khơi.
- Hay? Hay là hay cái gì hả Diễm? Lý hỏi.
- Tự nhiên cái... vải mà cũng biết gồng lên. Diễm nói với gương mặt cười cười, trêu chọc.
- Tôi vẫn không hiểu Diễm muốn nói gì? Lý bảo.
Thì... quần của chú, khi không nó đội lên. Lý càng làm cho con cặc ngỗng thêm lên, và vờ thơ ngây:
- Tôi vẫn không hiểu cô Diễm muốn nói gì? Lý bảo.
Diễm đưa mắt vào chỗ quần của Lý, và nói:
- Thì . . . chẳng lẽ . . . Diễm chỉ vào đó cho chú thấy nữa sao. Mà mẹ Diễm đâu?
Bà đã ngủ ngon giấc. Mình có làm gì bà cũng chẳng biết. Mà lúc nãy, tôi không ìâm, hình như có người đứng ở cửa sổ này. . .
- Chắc chú lầm ai đấy. Phòng này có mỗi mình Diễm ở thôi. Nếu chú thấy gì, thì... người đó chắc là Diễm đấy chớ không còn ai.
Cá đã cắn câu. Lý nhìn cánh cửa mở hở ớ phòng bé Diễm.
- Minh nói chuyện mà để cửa thế có tiện không Cô Diễm? . .
Đứng tần ngần một hồi, Diễm lại đóng và KHOÁ trái cánh cửa. Nàng trở lại với vẻ rụt rè của một gái đã từng chơi đàn ông.
Xong. Hai chú cháu mình có hát bội trong này, người ngoài cũng không nghe. Không tin chú thử đi. Lý cất giọng hát bài "Thơ Ngây"
- Khi ấy em còn thơ ngây, mái tóc chưa vươn lệ sầu.
Giọng chàng trầm ấm, đưa tình. Chàng tiến lại gần sát bên bé Diễm. Em này thơ thẩn, hoan dại, liên nghĩ đến những hình ảnh lúc nãy dưới hồ bơi. Một dương vật thù lù, to và dài dữ dội. Nó trắng hồng hào. Bất giác Diễm quay người lại nhìn chằm chặp vào Lý:
- Anh, anh đừng làm như. . . như làm với Mẹ lúc nãy nghe anh...
Lý cười tủm tim "Làm như làm với Mẹ lúc nãy nghe không" Thì ra lúc nãy Diễm thấy hết việc mẹ với anh làm dưới Hồ . Mặt Diễm hồng hẳn lên khi nói câu đó. Đôi mắt em cũng đỏ cởi lên.
- Là sao? Lý hỏi Diễm.
- Thôi, em nói bao nhiêu đó đủ rồi. Không nói nữa đâu Anh. Lý bưng mặt Diễm, nàng ngước lên nhìn mặt đẹp của Lý:
- Đừng anh, em sợ anh... làm như với mẹ lúc nãy quá Lý ơi... Lý không còn chần chờ gì nữa được. Chàng đặt lên môi Diễm chiếc hôn ngon nhất từ lúc biết hôn tới ngày nay. Chàng ôm bé Diễm nằm bật lên giường, rồi vớ tay lấy con cặc giả bằng pin:
- Anh thế cái này cho Diễm nhen, được không? Lý hỏi.
- Tùy. Em không biết trả lời đâu. Nhưng anh đừng làm em như làm với mẹ dưới hồ là được.
Lý dùng tay cởi áo Diễm ra. Hai trái vú nõn nường xuất hiện. Vú mười sáu, vun vừa tới. Hai nuốm hồng hạt lựu. Vừa tay, không quá lớn cũng không quá nhỏ.
Chàng bóp nhẹ lâng lâng. Diễm rên:
- Vậy là. cái gì đấy anh Lý. Vậy là hai đứa sắp làm tình phải không? Không được anh ơi, đừng làm cái đó, em còn trinh... "Em còn trinh". Chớ không phải em đã từng ngủ với Cha sở tên Kiêm, ngủ với anh tài xế, và ngủ luôn với Tuyên, bồ của Nguyệt??? Và lúc nãy, em đã táo bạo chịu không nổi đã đâm cả cặc giả vào tử cung?? Thúy An mét cho nghe hết. Em đừng dấu.
Lý không màn đến lời của Diễm. Chàng đè Diễm ra nút lưỡi, bú vú. Tay chàng không quên tụt luôn cái quần trắng mỏng của Diễm xuống. Trời ơi, Diễm không mặc quần lót. Mớ lông lơ thơ, đen sì bao khắp lồn. Lý cho ngay mồm vào đó. Hai đùi Diễm dang ra. Nước lồn vào miệng chàng mặn mặn... Diễm rên tội nghiệp:
- Đừng anh ơi, em còn... trinh. Đừng phá đời em anh Lý ơi... Em không chịu đâu. Hả, sao anh ngừng bú vậy. Úi đó anh ơi. Cái hột đó là trung tâm hình dục. Anh mà ngưng bú em khóc cho coi... úi em thấy của anh rồi, nó to, dài và trắng tươi hả Lý ơi' Cái đó mà anh nhét bậy vô lồn em là em nhất cho anh coi.
Diễm nói đủ thứ. Vì bao nhiêu thứ sướng cùng đến òa vở trên người Diễm... Hả, anh cho hai ngón tay vô lồn em hả. Chết, chết đi trời đất thiên địa ơi. Không ai làm hay như anh vậy Lý ơi. úi, hai ngón tay anh nở thụt, thụt vô lồn em hả, để làm gì vậy? úi nó xoáy lăng tăng. ôi lưỡi của anh nữa. ôi, sướng quá Chúa ơi...
Lý bú, Lý hôn, Lý vờn như mèo vờn chuột. Nội cái lồn của Diễm thôi, cũng mất nửa tiếng đồng hồ. Diễm chịu đường lưỡi của Lý không nổi nên cười đã lên:
- úi úi vậy là gì phải anh làm như dưới hồ với Mẹ đâu Em ra nè, em ra nè, anh lấy lưỡi hứng đi, nước em tuôn ra đó. ôi Chúa ơi...
Diễm ra thật nhiều, khi em nhớ đến con cặc của Lý dưới hồ. Và bây giờ Lý leo lên người Diễm, cầm cặc đưa thẳng vào lồn Diễm...
- Úi nó vô hả, úi nó vô lút khất hả anh. Sao anh bạo quá vậy? Em còn trinh mà, như vậy là em mất đời con gái rồi hả anh. Chơi đi, nắc mành mạnh cho em. Cho em ra cái nửa. . . Cái anh to quá Lý ơi.
Đít Diễm xàng tối đa. Nàng xàng để giết Lý, nhưng anh chàng chai lý, không buông tha... Chàng vẫn nắc hung bạo hơn, chát chúa hơn, khiến Diễm không còn nói được gì nữa.
Lý đã chơi như thế gần một tiếng mới ra. Đang nằm thở thì chú tài đưa Thúy An và Thúy Nga về tới. Tụi mình sẽ có dịp chơi nhiều hơn... họ đã về tới.
Lý bương bả chạy xuống cân, và tỉnh bơ như người không làm gì cả. Thúy Nga gặp chàng làm ngơ. Riêng Thúy An đến bá cổ chàng mà luôn túy lúy:
- Ở nhà có ngoan không? Có gì với mẹ không hả anh? An hỏi.
Thi như mọi ngày. Bà ra hồ bơi hụp lặn. Bà đang ngủ nồng trong phòng. Anh đi thơ thẩn ngoài này thì nghe xe em về tới.
- Vào phòng em chơi đi. Mẹ ngủ mà sợ gì? Vào ân ái một vài cái. Có bầu non ngày tháng thèm quá anh ơi...
Lý lại vào. Cánh cửa phòng lại đóng kín. Và như những lần trước Lý cởi đồ ra cho người yêu, và của mình. Con cặc chàng lại cương lên. Nàng cầm bú ngon lành trước khi chơi hai quả.
Cũng trong bữa cơm thịnh soạn, Nguyệt vẻ cá bỏ vào chén cho Thúy An. Nàng vừa dưa lên thì ẹo mửa hai lần.
- Con làm sao vậy? Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng vậy?
Từ chỗ rửa chén, nàng vừa lấy khăn lau miệng, vừa nói như nghẹn:
- Chắc con có BầU mẹ ơi. Khó chịu quá.
Mặt Lý đồi sắc, ngồi sợ mắng chửi con gái của mẹ nói gì? Con có thai. Mà với ai. .
Nàng không dám trả lời ngay, đưa mắt nhìn Lý.
- Hả, với... với... Lý anh con?
Thúy An vẫn không dám trả lời. Nguyệt buông cái chén xuống sàn nhà vỡ toan. Bà xỉu, Thúy Diễm lại đỡ mẹ:
- Mẹ, có... sao... không. Gì mà phải xỉu lận. Thì cũng như mẹ đã ngủ với anh Lý đây chứ gì.
Mặt bà thộn ra, không trả lời được một chữ. Riêng Lý đang ngồi chờ số phận: chàng có thể bị Nguyệt cho ra khỏi nhà. Hoặc có thể. . .
- Như thế con của con sẽ gọi Lý bằng gì? Nguyệt hỏi.
- Dạ bằng bố, vì hai chúng con đều là con của Mẹ, Thúy An nói.
- Chơi sao không chịu uống thuốc ngừa... như em, ủa như mẹ.
Nguyệt quay phắt lại nhìn Diễm và đanh thép hỏi:
- Cả con nữa hă? con đã biết đàn ông.
Diễm gục đầu xuống, và trả lời trong sợ sệt:
- Dạ, con nói lỡ lời chứ con có biết đàn ông là gì đâu.
Cả Lý và Thúy An bụm miệng cười thin thít.
Nguyệt lúc đó trong lòng rối như tơ vò. Nàng ghen với Lý nhiều hơn là Lý đã loạn luân. Ngủ với Mẹ và ngủ luôn cả với con.
... Nàng càng im lặng, không khí phòng ăn càng ngập chìm vào buồn tẻ. Mọi lần, trong bữa cơm, Nguyệt, Lý và cả Thúy An, Thúy Diễm cười hân hoan. Mà giờ này thì trái lại... Nguyệt nhìn bụng cô con gái, hỏi:
- Con có bầu bao lâu rồi hả con, Thúy An?
- Dạ hình như... hình như hơn hai tháng rồi, thưa Mẹ.
- Ý con ngủ với nó mấy lần rồi và ở đâu. Nguyệt hỏi.
- Dạ nhiều lần rồi, con cũng không nhớ nữa. Và tại đây Trước khi Thúy An biết con là người tình của mẹ.
Thúy An ngủ . . . với con chỉ vì con có đôi mắt nhung đẹp như Alain De lon.
- Hừm, tại đây, Nguyệt gằn giọng. Trong những lúc nào?
- Dạ hể vắng Mẹ, là hai đứa con xáp lại với nhau, giống như ngày trước con với Mẹ vậy... Lý nói. Nên Thúy An đã có thai...
- Con nhớ, Thúy An nói. Con nhớ đã gần gũi với Lý bao nhiêu lần. Dạ đúng một trăm mười ba lần tất cả. Tại con muốn có bầu với ảnh, chứ không con đã uống thuốc ngừa thai.
- Thuốc ngừa thai đâu con uống? Nguyệt lại gằn từng tiếng.
- Dạ trong hộc tủ, phòng mẹ... Thúy An nói.
Đứng lại đây cho mẹ coi nào. Nguyệt bảo với cô con gái. Hừm, hơn hai tháng rồi. Mà con có chắc như thế hay không?
- Dạ con đã thăm thai ở bác sĩ Phạm Cơ. Thúy An thú thật..., cũng với dáng điệu rụt rè. Xin mẹ tha thứ cho...
Bà Nguyệt không xử sự như cha của nàng đã xử trước đây, vì nàng vẫn còn thương Lý, con nuôi. Nàng đưa đề nghị với Thúy An:
- Hay là... mình làm một việc vô nhân đạo, nhưng che được tiếng của họ nhà mình đi con?
- Mẹ định bắt con phá thai? Thúy An hỏi vội.
Sao không? Nguyệt trả lời.
- Nếu hồi trước Mẹ đã khóc hết nước mắt để bảo vệ cái bào thai, thì giờ này cũng xin Mẹ nghĩ lại mà bảo vệ con của con...
Nhưng thiên hạ sẽ cười thủi đầu gia đình mình, rằng con đã có bầu với dượng ghẻ. Lý là chồng mẹ, ủa quên, Lý là con nuôi của Mẹ.
Con nuôi của mẹ. Con nuôi của mẹ có lấy con là việc thường. Còn hơn Mẹ nuôi mà ngủ với con???
- Lý, con nghĩ sao con, có nên để, hay phá. Nguyệt nhìn Lý hỏi, Lý gầm đầu xuống, không dám trả lời đến nửa câu. Chàng sợ bà đuổi chàng thất thểu nứa như ngày xưa.
- Hừm, Lý đã ngậm miệng lại, là Lý muốn có con với Thúy An? Bà Nguyệt xử. Nhưng Thúy An đúng một trăm phần trăm... chi có mối tình gây cấn của tôi với con trai nuôi Lý là cấn cái. Sao tôi không đổi ngay cách xưng hô với Lý ngay từ lúe mới gặp nhau. Sao tôi vẫn miên mang với mối tình vụng dại. Sao tôi vẫn say đắm gọi Lý bầng con? Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi.
Không khỉ phòng ăn chỉ còn nghe tiếng khóc nức nở của Nguyệt, nàng ngước lên nhìn Lý, đứa con nuôi.
- Con ơi, lại đây với mẹ con ơi. Lại đây ôm mẹ cho mẹ tìm lại hơi ấm đã mất mát. Lý nhìn Thúy An. Nàng gật đầu. Rồi chàng khe khẽ đến bên Nguyệt. Nàng sà vào ôm chầm Lý mà khóc mà thương.
- Lý, con ơi... Tiền bạc, quyền thế mẹ mất mấy cũng được nhưng đừng mất con. Nếu Thúy An là người đàn bà khác... mẹ dư sức thanh toán, nhưng nó là con, và sắp có cháu ngoại ra đời. Sao con nỡ làm vậy hả con?
- Tại mẹ không cho phép con nhìn mặt đứa con đầu lòng của con. Con cần con...
- Con của con đã chết, đã chết con nghe chưa. Mẹ đã phá nó... Lúc đó Lý thực sự -bàng hoàn. Con của chàng đã chết? Vậy chớ Thúy Nga là ai, là ai mà đôi mắt giống hệt chàng?
Thúy An, Thúy Diễm cũng bàng hoàn theo lời mẹ... Chị Thúy Nga không phải là con anh Lý? Việc trớ trêu... Vậy từ đây Thúy Nga có quyền gọi Lý bằng anh, và nhìn mặt như Thúy An, Thúy Diễm đã làm ? ? ? Thúy Diễm bỏ chạy khỏi phòng, và thẳng tới phòng Thúy Nga gõ mạnh:
Thúy Nga mở cửa ra, và Diễm hết hải:
- Chị không phải là con anh Lý, mẹ vừa nói công khai như thế. Chị xuống nhìn anh Lý và gọi anh bằng anh đi...
- Thúy Nga vội chạy theo em xuống phòng ăn... Nàng đi chầm chậm từng bước.
Mẹ nói sao? Con không phải là con ANH Lý. Con Anh Lý đã chết? Mẹ đã phá thai dưới áp lực của ông ngoại??
- Đúng, con. tại đây với mẹ. Lúc đó Thúy An nhìn chị Thúy Nga càng giống hệt Lý đôi mắt. Bà có dối không? Duy chỉ tình riêng của bà với con trai mới là thật.
Thúy Nga ôm Lý xin lỗi vài tháng nay không nhìn mặt. Nàng nói:
- Anh Lý, bỏ lỗi cho em. Đáng ra anh em mình đã nhìn mặt dù không một cha một mẹ. Nhưng em tâm tưởng em là con anh.